Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Tôi muốn nổi giận!

Được đăng bởi GiGi | 19:45 Danh mục:
Gục ngã ư!

Chào các bạn độc giả, có lẽ nếu tôi bắt đầu bằng sự mệt mỏi của mình thì tôi tin các bạn sẽ hiểu cho tôi. Tôi cũng có lúc muốn gục ngã như bất kỳ ai đang tồn tại trong xã hội này. Các bạn sẽ không thấy ái ngại khi tôi đang viết trong tình trạng hoang mang và không tỉnh táo, điều này có thiếu tôn trọng với các bạn không, những người mà buộc phải đọc nó hàng ngày.
Tôi không xin lỗi vì điều ngớ ngẩn đó, vì có lẽ các bạn cũng thường xuyên nằm trong tình trạng như tôi. Đôi lúc, trong các bạn cũng trỗi dậy những ý muốn ngu ngốc những hành động đáng sợ, thậm trí mất kiểm soát của bản thân. Tôi điên nhưng tôi vẫn đủ khả năng để nhận thức rõ về bản thân mình và có khả năng chịu trách nhiệm về nó. Đáng ra, tôi nên sử dụng blog này như một chiếc la bàn để dẫn đường cho một vài ai đó mỗi khi lạc lối, hoặc là ngôi sao Bắc Đẩu khi bạn lạc đường trong khu rừng rậm bị bao phủ bởi bóng tối. Nhưng tôi lại sử dụng blog như là một bản đồ, đã gọi là bản đồ thì có quá nhiều đường đi, chỉ dẫn nhưng ít ra khi bạn đi trên con đường nào thì nó cũng không dẫn bạn tời vực thẳm. Có điều bản đồ này sẽ khiến đôi chân bạn mỏi nhừ, khiến cho tâm trí bạn lao đao và khiến cho trái tim bạn sợ hãi. Hãy cùng đi nha! Đừng sợ hãi! Đừng quay đầu! Đừng gục ngã vì bạn sẽ tìm được một con đường bạn muốn đi.
Trên đường chỉ tay của tôi có 7 đường cơ bản như bất kỳ ai (Sinh đạo, tâm đạo, trí đạo, định mệnh, thái dương, thủy tinh, hôn nhân) và bàn tay tôi chồng chéo những vệt xước (dạng thanh, dạng chuỗi, dạng mảnh, dạng hình đảo, hình ngôi sao, hình tròn…). Tôi cũng không đủ khả năng siêu thực để định vị được vị trí của tôi trên hòn đảo này. Những gì tôi đang gặp phải và bước trên nó có khi nào là đường định mệnh. Thật khó khăn khi trên con đường định mệnh tôi gặp “sao Chổi” vệt sáng của nó quá chói và làm tôi bị thương. Tôi đang cố gắng băng bó nó theo cách của mình, nhưng tôi lại thiếu bông gạc, thiếu người băng bó, và thiếu cả thuốc giảm đau nữa. Vì thiếu những thứ tưởng trừng như đơn giản đó lại khiến cho vết thương của tôi cứ rên rỉ, thỉnh thoảng lại rỉ máu. Tôi tự hỏi: “liệu nó có đủ khả năng tự chữa khỏi theo quy luật không và thời gian là bao lâu”.

Tôi đang tìm kiếm một phương thức hữu hiệu nhất: đầu tiên tôi nghe nhạc những bài tôi thích nhất, sau đó tôi làm việc gấp đôi đúng chất của mấy cô gái thất tình vẫn làm, tiếp theo tôi cũng ngại phải bận tâm tới quá nhiều người, tôi chìm đắm trong hàng loạt những thứ đã qua để phân tích, để chọn lọc, để đánh giá, để tổng hợp, cuối cùng tôi buộc phải tự đưa ra câu trả lời thật hợp lý theo đúng mong muốn chủ quan của bản thân. Thật lạ! đáng ra tôi phải ổn với những ý tưởng vốn rất thông dụng đó chứ?  Nhưng sao nào…tôi đang gồng mình như một tấm bê tông không có khuôn, hình dạng méo mó, sần sùi và khô cứng nhưng tôi vẫn tự nhủ “tôi không sao”. Tôi trải qua giai đoạn đầu của sự gục ngã cũng giống sự hiển nhiển vốn có, chỉ duy nhất một điều “tôi không khóc”. Lạ không! Không phải sự việc không nghiệm trọng, cũng không phải tôi quá cứng rắn, lại càng không phải tôi trốn chạy… vậy, tôi đang cần có một nhân tố khách quan tác động đến, đủ khiến tôi tuôn trào, theo đúng định luật “cần và đủ”.

Tôi thấy mình như nhân vật được vẽ trong những bức họa trừu tượng, không theo một hình khối nhất định, được pha trộn đủ màu sắc, được kết hợp bởi những hình khối vuông, tròn, chữ nhật, sư phá cách đó khiến tôi không xác định được cuối cùng mình được vẽ lên như thế nào. Hàng nghìn người tới ngắm nhìn bức họa đó và mỗi người tự vẽ lên cho mình một bức tranh do họ tưởng tượng ra. Tôi lại thấy khác có lẽ không ai vẽ được nội tâm, hay tâm trí của con người, các họa sỹ đã vẽ nó theo cách của họ có quá nhiều mâu thuẫn, quá nhiều dạng nhân cách và để thể hiện được hai chữ “nội tâm” thì sự pha trộn đến khó hiểu này là câu trả lời hợp lý nhất. Đôi lúc tôi nhận thấy tính cách của mình cũng như màu sắc vậy, có lúc tôi rực rỡ như màu đỏ, đôi khi tôi trong trẻo như màu trắng, thỉnh thoảng tôi lại mới mẻ như màu xanh, tất nhiên cũng có lúc tôi u ám như màu đen xám vậy. Ngay lúc này đây, tôi lại tự hỏi mình đang vẽ lên bản thân màu gì? tôi không phải là một họa sỹ cho nên tôi đang phối tất cả màu sắc và cuối cùng tôi gọi nó là “không màu”.
Ngày hôm nay, tôi sẽ khiến cho các bạn lạc vào môt mê cung của sự hỗn loạn, cũng giống như trò chơi mà tôi đang tham gia. Một trò chơi có bắt đầu nhưng lại không có sự kết thúc, tất nhiên người chơi sẽ không thể chơi một mình được. Tôi chợt nhớ đến trò chơi “trốn tìm” mà tôi từng chơi khi nhỏ, đôi khi tôi ẩn nấp trong một nơi rất tối mà không sợ sệt, thậm chí tôi không dám thở mạnh vì sợ bị phát hiện, tôi phải trốn cho thật kỹ để trở thành người chiến thắng. Nhưng không phải cứ trốn trong bóng tối thì tôi không bị bắt, vì tất cả nơi tôi đi qua dù vô tình hay cố ý, tôi luôn để lại dấu vết không mong muốn. Tôi không cho rằng trò chơi của tôi phức tạp, chỉ số IQ của tôi cũng không thấp, lý trí của tôi mạnh hơn tình cảm như vậy tôi thừa sức chiến thắng trong trò chời này. Vì vậy, tôi muốn động viên những người tham gia trò chơi này hãy đủ bản lĩnh để trốn thật kỹ, thật lâu… đủ thời gian để tôi có thể tha thứ những vi phạm tối kỵ mà họ đã vấp phải trong trò chơi này.
Tôi không phải là người bất cẩn, tôi cũng không phải là một người trống rỗng, tôi lại càng không phải là người rảnh rỗi. Tôi chỉ quan tâm đến những điều tôi cần quan tâm, tôi chỉ bận tâm đến người tôi cần bận tâm và tôi cũng chỉ khóc cho người xứng đáng được hưởng. Nhưng khi tôi lo lắng, khi tôi bận tâm và khi tôi khóc thì không có nghĩa là tôi sai, tôi không có lòng tự trọng, đặc biệt khi tôi im lặng không có nghĩa là tôi sợ hãi. Tôi đủ bản lĩnh để biết mình đang làm gì, tôi đủ khả năng để biết vị trí của mình ở đâu, tôi đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Các bạn có biết tại sao trong các bộ phim lại có nhân vật chính, thứ chính và phụ không, tất cả nhân vật thứ chính, nhân vật phụ chỉ để làm nền cho câu chuyện của nhân vật chính mà thôi. Một bộ phim muốn đạt rating cao thì tất nhiên biên kịch phải biến hóa cho thật hấp dẫn, vì vậy những người mệnh danh là “ai đó” đừng tự biến mình thành vai phụ không được trả cát sê dưới bàn tay của biên kịch. Và đặc biệt, nữ thứ đừng cố gắng trở thành nữ chính với một bi kịch đã được vẽ sẵn.
Tôi muốn bùng nổ trong câu chuyện của tôi nhưng tôi lại không muốn làm bất kỳ ai bị đau, tôi chịu sự chỉ trích của ai đó nhưng không có nghĩa tôi ngu ngốc, tôi cũng không chấp nhận về sự im lặng của mình. Tôi chỉ đợi cho đến khi bản thân “ai đó” đủ khả năng đối diện trực tiếp với tôi. Tôi sẽ thả trôi bản thân mình, để những gai góc, đá sỏi, những mảnh vỡ, những bão tố có thể nhấn chìm tôi xuống tận cùng của sự chịu đựng. Tôi chấp nhận bản thân mình đầy vết bầm tím, có như vậy tôi mới sống sót và mạnh mẽ hơn.
 “Tôi vốn không muốn viết tự truyện bởi tôi cũng giống như bất cứ ai, không dễ gì lao vào một cuộc giải phẫu tinh thần. Nhưng nếu tôi trả lời được thật chi tiết và đầy đủ làm thế nào tôi có thể vượt qua tai ương khi chúng chỉ trực ném tôi xuống vực thẳm… thì hành trình sống của tôi sẽ có ý nghĩa hơn. Từ phần nhỏ trong câu chuyện của tôi, tôi biết rằng cuộc giải phẫu của mình có thể sẽ giúp ích cho ai đó, đặc biệt là những người đang phải lần đi trong đường hầm tối của định mệnh.”

Gửi những bạn đã, đang và sẽ va quệt phải những điều vớ vẩn nhất trong câu chuyện của mình, hãy cho mình quyền nóng giận, quyền khóc,… và hàng trăm quyền mà bạn phải được hưởng khi bạn không sai. Đừng chịu đựng, đừng buông tay, đừng nhún nhường. Hãy là chính mình đầy cá tính với cái tôi mạnh mẽ nhất để vượt qua. 

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

KẺ ĐỨNG SAU TÌNH YÊU

Được đăng bởi GiGi | 18:52 Danh mục:
Nó luôn mang trong mình sự tức giận và lòng ghen tỵ, nó không thua kém bất kỳ ai nhưng thật không công bằng khi người ta nhắc đến “tình yêu” bằng tất cả cảm xúc, sự trân trọng và cả sự thiêng liêng, còn nó… nhìn coi, cả thiên hạ coi nó như là sự xấu xa, trụy lạc thậm trí  nhắc đến cái tên của nó thôi cũng khiến họ e ngại. Tình dục là nó, kẻ luôn đứng sau tình yêu.
Cái xã hội hiện đại này đã phần nào nới lỏng dây chói cho nó, nó có thể thở dễ dàng hơn cũng bớt đi phần nào sự miệt thị nhưng nó lại bị tận dụng quá đà. Nó đã từng tự hào về cài nguồn gốc xuất sứ vốn tồn tại như là bản năng của con người, ấy vậy mà “tình yêu” lại lên ngôi theo thời gian đáp trả nó là sự thăng trầm. Tình dục! họ tận dụng nó như một phương thức để duy trì nòi giống, nó đang cười mỉa mai… thử nhìn coi cái tình yêu mà họ đội lên đầu mà tôn thờ thì làm được gì. Nhưng nó lại thấy chạnh lòng khi loài người phát ngôn: “ không có tình yêu thì không có tình dục”. Sai! sai nghiêm trọng, nó không tồn tại chỉ để làm công việc đơn thuần đó “duy trì nòi giống” như thời cổ xưa: nào là sự hòa hợp âm dương để có những đứa con khỏe mạnh, rồi sao nữa trong suốt thời Trung cổ (400-1500) họ kìm hãm nó, bóc mẽ nó tự áp đặt cho nó hai chữ “đê hèn” khi là bề tôi của chúa. Nực cười hơn khi họ đề ra một vài nghi thức hiến dâng “trinh tiết” tại đền thờ Thần Ishtar chỉ đơn giản người phụ nữ đó sẽ “mắn đẻ”. Thậm trí cái đặc quyền của nó còn được tung hô tại bộ tộc theo chế độ mẫu hệ như “vương quốc phụ nữ” mà ở đó đàn ông không có bất kỳ quyền lợi nào từ việc kế thừa tài sản hay đưa ra những quyết đinh về con cái, họ chỉ có một việc duy nhất là duy trì nòi giống. Phương thức của bộ tộc Mouso này không khác chuyện tình một đêm là mấy.
Xã hội dành thời gian để ca ngợi tình yêu nhưng không có nghĩa là bỏ rơi tình dục. Từ thời cổ đại con người đã dành thời gian để nghiên cứu về tình dục họ biết đến cuốn sách cổ Kama Sutra của người Ấn Độ nói về tình dục. Đây là cuốn sách đi tiên phong trong việc đề cập đến vấn đề nhạy cảm trong bối cảnh xã hội thời xưa đó. Một đất nước nổi tiếng với tứ đại mỹ nhân Trung hoa gồm Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Qúy Phi với những kỹ thuật phòng the được ghi dấu trong “Khảo chuyện phòng the thời cổ đại Trung Quốc” hay “Lịch sử kỹ nữ Trung Quốc”…Thật vô lý khi xã hội thời xưa đã mất thời gian để tìm hiểu, để nghiên cứu tình dục như một bộ môn khoa học nhưng lại không áp dụng nó, chỉ đơn giản khi tình dục xuất hiện thì hàng loạt những bộ luật hà khắc về tình dục được ra đời. Nó lại bị nhấn chìm trong cái xã hội đang khoác lên mình sự thuần phong mỹ tục.
Tất cả dù ở châu Âu hay châu Á, phương Tây hay phương Đông thì tình dục bị rằng buộc bởi những lễ giáo, phong tục, tập quán đã ăn sâu với nếp sống của từng cá thể. Nhưng không phải tình dục bị o bế, chèn ép mà quên đi cái thực thể âm ỉ vốn tồn tại trong nó, có thể nói tình dục giống như luật hấp dẫn. Nó không bị khống chế hoàn toàn bởi những giáo điều của xã hội. Tình dục bị bao phủ, che đậy dưới mỗi một chế độ xã hội, một hình thái xã hội. Tất nhiên trái đất luôn vận hành theo quy luật của nó, xuân- hạ- thu -đông, một vòng tuần hoàn hay một vài triết lý theo kiểu triết học có áp bức thì có đấu tranh. Thể theo quy luật tất yếu đó chắc chắn tình dục cũng sẽ đấu tranh trong môi trường sống của nó. Đồng hành với sự phát triển của xã hội thì tình dục cũng có những bước ngoặt mới, sự o ép của lễ giáo thời cổ xưa đã đẩy tình dục thành cao trào. Sau thế chiến thứ II, tại phương Tây bắt đầu hình thành trào lưu “cách mạng tình dục” đến cuối thập niên 1960 trào lưu “giải phóng tình dục, tự do tình dục” đạt tới đỉnh cao ở Châu Âu và Châu Mỹ lan rộng ảnh hưởng đến các nước phương Đông trong quá trình công nghiệp hóa nền kinh tế. Nói đến đây, chắc tình dục đang cảm thấy hoan hỉ,mãn nguyện và đầy kiêu ngạo về sự thắng thế trên trường xã hội.
Xã hội vốn dĩ không bao giờ tồn tại trong sự đồng nhất, nó là sự xung đột của các mặt đối lập, tình dục không nằm ngoài quy luật đó. Tình dục tự bản thân nó đã tồn tại hai mặt xung đột: tích cực và tiêu cực. Song song với sự phát triển ồ ạt về kinh tế, văn hóa, và hàng loạt những cuộc cải cách công nghiệp là tiền đề cho mặt trái của tình dục có cơ hội bùng nổ. Trước áp lực đó buộc pháp luật phương Tây phải nhường bước trong “cách mạng luật ly hôn” điều đó đã khiến cho xã hội ngày càng phức tạp hơn, tỷ lệ ly hôn tăng cao, bệnh AIDS lan truyền với tốc độ nhanh chóng. Hạn chế của tình dục khiến các nhà cầm quyền thời đó phải đau đầu. Cho đến, thập niên 80 những nhân sĩ trí thức của thế giới phương Tây và những nhà thực tiễn trào lưu “ tự do tình dục” cũng đưa lời kêu gọi trở về gia đình. Nói đến đây các bạn cũng đủ hiểu tình dục đã và đang trải qua những thăng trầm trong tiến hình phát triển của nó. Tình dục vỗn dĩ là con dao hai lưỡi trong mỗi một hình thái xã hội, nó không đơn thuần như tình yêu là xuất phát từ cảm xúc hay trái tim. Những mặt hạn chế của tình yêu không phải là không có nhưng nó chiếm phần nhỏ trong thế giới tình yêu.
Trong xã hội phát triển như ngày nay thì tình dục vẫn là nỗi e ngại của công đồng vì mặt hạn chế của nó bị lạm dụng và đẩy tình dục thành trở thành tiêu điểm tiêu cực hơn là tích cực. Điển hình là đất nước Thái Lan, một nơi mà thế giới nhầm tưởng rằng quốc gia đó đang hoạt động mại dâm một cách hợp pháp dưới sự quản lý khá tốt của chính phủ. Năm 1934 mại dâm được coi là hợp pháp tại Thái Lan nhưng đến năm 1960 nước này buộc phải thông qua đạo luật chống mại dâm dưới áp lực của Liên Hợp Quốc. Đối với người dân Thái Lan thì mại dâm được cả xã hội chấp nhận.  Thật bất công khi tôi quên đất nước hoa anh đào, nhưng có lẽ trong bài viết của tôi thì Nhật Bản sẽ mang tên “đất nước tình dục”. Nhật bản là một nước đặc biệt trong cộng đồng các nước Á Đông trong quan niệm về tình dục. Ở đây, tình dục không đơn thuần là nhu cầu sinh lý cơ bản mà gắn liền với sự hình thành, phát triển lịch sử và văn hóa Nhật Bản. Một nước Nhật cổ kính với truyền thống trọng lễ nghĩa lại là cái nôi của ngành công nghiệp tình dục sôi động, phát triển bậc nhất thế giới. Quả không sai, khi thương mại tình dục là một trong những ngành đạt lợi nhuận cao nhất ở Nhật Bản với hơn 83 tỷ USD, gấp 10 lần lợi nhuận của hãng Toyota. Thật kinh khủng phải không?
Tình dục vẫn chịu sự chi phối của lễ giáo phong kiến hay những quan niệm cổ hủ. Tất nhiên tôi không bàn đến tất cả những hành vi lam dụng tình dục trở thành phương thức kiếm tiền trong xã hội. Tôi dành nó cho các nhà chức trách khi họ quản lý và điều hành xã hội. Tôi muốn đánh giá tình dục qua cách nhìn và nhận thức của con người trong xã hội. Đối với tôi thì tình dục cũng như tình yêu. Nếu tình yêu lấy cảm xúc để chi phối thì nó đơn thuần không có ý nghĩ gì, muốn tình yêu trở nên đẹp đẽ và cao cả thì nó phải cần sự bồi đắp. Tất nhiên tình dục cũng vậy nếu cho rằng tình dục chỉ để duy trì nòi giống hay giải quyết nhu cầu sinh lý thì nó thật đơn giản, tình dục cũng cần duy trì bằng sự tìm tòi, bằng sự hiểu biết. Để có tình yêu các bạn phải dùng mọi phương thức để bộc lộ, để thể hiện, để phô diễn thì tình dục cũng vậy nó cũng cần phương thức thể hiện là ngôn ngữ, là cử chỉ. Cái kết của các nhà nghiên cứu cho rằng phương thức bộc lộ tình yêu cao nhất là tình dục. Vậy chúng tách rời hay gắn kết, trong khi có quá nhiều đối tượng cho rằng tình dục thật rẻ tiền và đáng kinh, thì tôi sẽ phản bác không ngần ngại.
Các bạn nhắc đến chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện yêu... hàng tá những điều vặt vãnh trong cuộc sống nhưng tôi dám khẳng định trong các bạn không ai dám đem chuyện tình dục về nhà để luyên thuyên hay đem tình dục để thảo luận như một “chuyên đề”. Nói sao khi các bạn không hiểu sai hay dành mối nghi ngờ cho tình dục, bởi lẽ tình dục chỉ là khoảng tối. Nói sao khi xã hội cứ nhăm nhe gán hàng trăm tội cho tình dục, bản thân nó không phải là tội phạm chỉ là con người sử dụng nó dưới những hình thức phạm tội mà thôi. Mỗi năm trong các cuộc phỏng vấn hay các kỳ họp của các nhà chức trách đều đem tình dục ra mổ sẻ tuy nhiên không có bất kỳ động thái nào để đưa tình dục lên một thức đo cao hơn. Tình dục được đưa vào trường học nhằm giáo dục giới tính để phòng ngừa thậm chí là răn đe cho lớp trẻ nhưng lại quá sáo rỗng và mang đúng chất sách vở, cài phô bày thực tế của tình dục thì không được ai nhắc đến họ chỉ lờ mờ bơi trên mặt hồ mà thôi.
Chắc hẳn các bạn đang đợi một bài viết về tình dục sâu sắc hơn, thẳng thắn hơn và đúng chất tình dục. Các bạn thừa khả năng để tìm kiếm các thông tin trên các website và đủ bản lĩnh để tự trải nghiệm nó. Điều quan trọng hơn hết chính là cách các bạn nhìn nhận về tình dục, học hỏi, nuôi dưỡng, chăm sóc và bảo vệ tình dục như chính các bạn vậy. Khi các bạn trân trọng tình yêu thì cũng đồng nghĩa với việc các bạn phải bận tâm đến tình dục. Bởi lẽ không có tình yêu nào tồn tại mà không có tình dục. Nó hòa hợp, đồng hành và nâng niu lẫn nhau. Hi vọng các bạn không gặp những chuyện dở khóc dở cười chì vì hai chữ “tình dục” đứng kín cổng cao tường chỉ để giữ sự trong trắng mà chót coi nó là mạng sống, cũng đừng viển vông khi cho rằng chàng trai của bạn không cần đến tình dục chỉ để bảo vệ bạn, cũng chẳng nên hạ thấp bản thân mình chỉ vì tình dục. Tôi không cổ vũ bạn vượt rào, cũng không hối thúc bạn trải nghiệm, các bạn chỉ cảm nhận được tình dục thiêng liêng khi các bạn đã sẵn sàng cho một mối quan hệ đúng nghĩa.
Hãy nhớ, tình dục là luật hấp dẫn con người trải qua nó không phải là sự thỏa mãn mà là sự chiêm nghiệm và khám phá lẫn nhau. Bạn hãy luôn tin rằng người đàn ông thực sự yêu bạn là ở tính cách của bạn chứ không phải đem việc bạn sex chưa để làm thước đo cho mối quan hệ của bạn. Tình yêu và tình dục tôi muốn các bạn biến nó thành một.

Nếu người đàn ông yêu bạn vì sắc đẹp thì có người đẹp hơn bạn để anh ấy yêu
Nếu người đàn ông yêu bạn vì tiền thì có người giàu hơn bạn để anh ấy yêu
Nếu người đàn ông yêu bạn vì tình dục thì có người làm tình giỏi hơn bạn để anh ấy yêu
Nếu người đàn ông yêu bạn không vì lý do gì thì anh ấy là của bạn

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

CÔ GÁI TUỔI DẦN

Được đăng bởi GiGi | 16:21 Danh mục:
"Em muốn sinh con"!. Khương ngái ngủ: "Bao giờ?". Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bcs". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ...
***
Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi "đối tượng" là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.

Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: "Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô".
Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: "Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô".
Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: "Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi".
Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. "Em trêu tôi đấy à?", Hân gằn giọng.
Khương tỉnh queo: "Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ", Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.
***
Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác. Tóc húi cua, hàm râu quai nón gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Hương nhe răng: "Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?".
Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: "Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh".
"Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ", Khương đốp chát lại.
"Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi", Hân phản bác.
Khương gân cổ cãi: "Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?". "Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!". "Vậy có rảnh để yêu không?". "Không, chỉ rảnh để cưới thôi".
Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may...
Đột ngột, Khương lên tiếng: "Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới".
Hân sa sầm nét mặt: "Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!".
Khương vẫn kiên nhẫn: "Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết".
Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!
***
Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: "Em muốn sinh con", Khương ngái ngủ: "Bao giờ?".
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: "Em đùa à?".
"Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con". Khương im lặng. Hân lại tiếp: "Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu".
Khương vẫn im lặng.
"Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông". Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.
Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.
Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: "Mình cưới nhé!". Hân tưởng mình nghe lầm: "Sao?". Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: "Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới". Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.
Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: "Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân".
Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: "Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng" và anh hôn cô thật nồng nàn.
Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.
***
Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt "chiếu tướng" cô từ đầu đến chân mình.
Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.
Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: "Cháu là người ở đâu?". "Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ".
"Sao cháu không đi theo họ?".
"Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam", Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.
"Cháu bao tuổi rồi?".
Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.
Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: "Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ".
Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: "Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả". Khương thảng thốt: "Sao vậy mẹ?".
Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà".
Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được".
Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới". Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.
Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: "Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi". Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: "Thôi rồi".
Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.
Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.
***
Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.
Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.
Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: "Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?".
Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: "Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý".
Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: "Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?". Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: "Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?". Hân mím chặt môi: "Bác muốn nói gì?".
Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: "Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?".
Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: "Quyết định như vậy, bác nhé!".
***
Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. "Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?", Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.
Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.
Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa... Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.
Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: "Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!". Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.
Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.
Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.
Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: "Đàn ông..." nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn.
Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ "tuổi Dần". Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!
Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.
***
Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.
Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ...
Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.
Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuchino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.
Cô phục vụ ái ngại hỏi: "Chị không sao chứ?". Hân lắc đầu, cố pha trò: "Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây".
Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: "à, thì ra là chị" rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: "Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây".
Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: "Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc".
Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và hạnh phúc".
Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy.
Không thể như thế! Mình phải ra sân bay", Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm.
Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. "Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể", Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: "Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?".
Hân lắp bắp:"Anh... anh... không phải là anh...". Khương mỉm cười dịu dàng: "Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào".
Anh biết hết rồi sao?".
Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó".
Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những bao lì xì đỏ đính lục lạc đang đong đưa reo vui như chia sẻ niềm hạnh phúc cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi. 

( sonlamnguyen.blogspot.com gửi lời cảm ơn đến bạn Hương Phạm đã quan tâm và có những chia sẻ cho Blogger. Cảm ơn bạn rất nhiều, mọng bạn tiếp tục ủng hộ Blog nha.)

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Vội vàng..!

Được đăng bởi GiGi | 11:02 Danh mục:
Có quá hối hả, ồn ào hay tấp nập không khi tôi bắt đầu ngày hôm nay bằng hai chữ “vội vàng”. Một buổi sáng thứ hai đầu tuần các bạn phải dậy từ 5h sàng làm đủ một mớ việc lộn xộn, những thói quen hằng ngày những điều tưởng như không cần phải ghi chép bằng bất kỳ tờ giấy note nào, nhưng tôi dám khẳng định các bạn làm rất tốt. Những thứ cố hữu đó sẽ chẳng làm khó các bạn đâu cho dù các bạn vẫn đang mơ vội giấc mơ đêm qua, hay đang ngáp nửa chừng và đang cố níu kéo giấc ngủ thêm vài giây….
Hôm nay, tôi muốn các bạn vội vàng thêm chút nữa, có chăng chỉ là tránh đi một đoạn đường kẹt xe, hay đủ nhét vội ổ bánh mì vào túi xách, cũng có khi kip vượt qua 5s đèn xanh…có rất nhiều thứ nếu như chúng ta đi sớm hơn 5 phút hãy thử tận hưởng cái không khí bớt ồn ào, hay nhìn rõ hình dàng nhỏ bé của các cô lao công, cũng có khi tránh được cái nắng buổi sơm khiến bạn phải nheo mắt…
Tôi sẽ chẳng làm mất đi cái không khí của blog đâu, tôi không dùng nó để khuyến khích các bạn làm điều này hay điều kia, tôi chỉ muốn chúng ta cùng lưu giữ từng khoảnh khắc trong cuộc sống này. Tôi viết nó như một quyển nhật ký và đôi lúc các bạn sẽ vô tình thấy nó giống mình ở ngày này tháng này năm này…
Tôi sẽ chào đón ngày hôm nay bằng một đề tài mà ai cũng quan tâm (ý kiến chủ quan của tôi thôi). “ Tình yêu” các bạn thấy sao! Các bạn đang thấy tôi quanh quẩn trong cái thứ tình cảm vô hình này phải không, ấy vậy mà tôi lại chẳng muốn thoát ra. Tôi dám cá trong số các bạn hiếm ai có đủ khả năng để thoát ra. Nhưng hôm nay tôi không bàn luận về tình yêu của tôi hay cuả bất kỳ ai. Tôi muốn lục lọi lại một vài kiến thức đã học và hôm nay tôi muốn cảm nhận tình yêu trong một thế giới màu nhiệm khác…
Vội vàng! Tôi một học sinh có thể nói là chăm chỉ ở cái tuổi cắp sách đến trường, cái tuổi tôi chưa hiểu thế nào là tình yêu nhưng tôi lại phải vận hành hết tất cả cảm xúc vốn có chỉ để đi đánh giá tình yêu trong các bài thơ của Xuân Diệu. Có lẽ nhà thơ Xuân Diệu sẽ chẳng hài lòng với những ý tưởng ngu ngốc mà tôi khoác lên cho bài thơ của ông. Mười lăm tuổi! cảm xúc của tôi chỉ dành cho tình bạn là đủ, có chăng chỉ là cái xao xuyến trước một anh chàng đẹp trai khóa trên, ấy vậy mà tôi lại đắm chìm trong xúc cảm của một ông hoàng thơ tình.
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.”
 Một ý tưởng quá táo bạo phải không nào, có lẽ cái thời hiện đại này có dùng đủ các loại máy móc thông minh cũng không ai có khả năng làm điều đó, trừ nhà thơ Xuân Diệu. Đối với nhà thơ Xuân Diệu tất cả khoảnh khắc trên trái đất này ông điều muốn níu giữ, một con người vừa gấp gáp vừa nồng nhiệt vừa khao khát nhưng lại đầy lo sợ. Tình yêu trong thơ của ông cũng vậy, một thứ tình yêu chưa kịp nở nhưng đã vội tắt, một tình yêu có thể bị thiêu đốt trước mặt trời chói rọi, một tình yêu có thể bị đóng bằng bởi cái lạnh giá của mùa đông và một tình yêu nhẹ nhàng như lá mùa thu.
“Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Mau với chứ! Thời gian không đứng đợị

Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ !
Em, em ơi, tình non sắp già rồi.”
Tôi hi vọng tôi không làm cho nhịp tim của các bạn tăng khi phải đọc những lời thơ “giục giã” này. Đúng chất Xuân Diệu, đúng con người của Xuân Diệu, gấp gáp, nông nàn và say đắm . Tình yêu trong thơ Xuân Diệu là một sự hòa quyện của bắt đầu và sự chia ly. Ông sợ, sợ cái phút giây đẹp đẽ đó, sợ cái tình yêu cháy bỏng đó, sợ cái chạm môi vụt tắt, sợ cái ôm nhẹ lượt qua,... tất cả ông đều sợ bị thần thời gian cướp mất. Cho nên nhà thơ muốn yêu, yêu gấp, yêu nồng nàn, yêu cháy bỏng, yêu bằng trai tim đầy nhiệt huyết ở tuổi thanh xuân
“ Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoaì xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian;…”
Tình yêu của Xuân Diệu giống như một ly rượu vang

Liệu rằng có phải tình yêu nào cũng căng tràn như nhà thơ Xuân Diệu, chắc chắn không rồi các bạn, không chỉ mình tôi mà rất nhiều người chỉ mơ (tôi nói là mơ ) mơ để có được tình yêu bình dị nhất nhưng bình dị không có nghĩa là yêu ít, yêu nhạt và yêu chậm…Tôi thích cách thể hiện tình yêu của nhà thơ Nguyễn Bính. Phải  nói rằng cái tên”nhà thơ đồng quê” quả không sai. Tôi cũng mơ màng theo ông mà tách mình khỏi trốn thành thị đông đúc này, tôi bỏ qua cả những buổi hẹn hò xa hoa, và chạy trốn khỏi cái thế giới thông mình này và tất nhiên tôi rời bỏ cách yêu của những con người thành thị. Tôi muốn bỏ chân trần để lướt nhẹ lên từng con đê, tôi lại càng muốn bỏ đi lớp bụi phấn trên khuôn mặt đã thấm màu mệt mỏi, tôi lại chẳng muốn khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền…tôi chỉ muốn là tôi của cái thời xưa cũ ấy. Những tôi chợt nghĩ sẽ có ai yêu tôi không trong cái thế giới thực tại này, vì sẽ chẳng có một Nguyễn Bính thứ hai. Nhưng tôi vẫn sẽ yêu, yêu theo cách của ông, một tình yêu nhẹ nhàng, dung dị, bẽn lẽn nhưng rất sâu sắc, một tình yêu như những hạt mưa xuân cứ thấm dần chất men tình yêu trong từng thớ thịt:
“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay".
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.”
Tôi có nên kết thúc cảm xúc tình yêu bằng một thứ tình yêu đầy đau đớn của nhà thơ Hàn Mặc Tử không! Tất nhiên đã gọi là “tình yêu” thì không có một chuẩn mực nào để đánh già nó cả, tình yêu nồng nàn say mê cũng gọi là tình yêu, tình yêu bình dị như thôn quê cũng gọi là tình yêu, tình yêu dâng trào như những lớp sóng cũng gọi là tình yêu và tình yêu đau khổ cũng gọi là tình yêu…Tình yêu vốn dĩ đã mang trong mình muôn vàn lớp nghĩa, muôn vàn nhịp đập, muôn vàn xúc cảm. Tôi bị ám ảnh bởi tình yêu trong thơ Hàn Mặc Tử, không phải vì ông dùng những từ ngữ mang trạng thái mạnh mà vì những hình ảnh ông vẽ ra trong thơ của mình có chút mơ hồ nhưng lại chân thật, nó không chỉ là ảo ảnh mà trong cái ảo ảnh đó luôn chứa đựng thực tại. Thơ của ông mang hình ảnh của chính nhà thơ, và tình yêu trong thơ ông chứa đựng tình yêu đau đớn của ông. Cuộc sống của Hàn Mặc Từ vốn dĩ đã chứa đựng những bế tắc, mâu thuẫn, cả nỗi giày vò…tất cả đều được ông nhân hóa trong các bài thơ. Hình ảnh “trăng” được Hàn Mặc Tử sử dụng nhiều nhất có lẽ nó đúng với điều ông muốn, Trăng giống như một thiếu nữ có lúc bẽn lẽn đến ngây dại, có khi lại đẹp đẽ đến xa vời đối lúc lại quá đỗi thanh tao, nhưng không quên nhuộm màu trần thực:
“Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.”
 Có thể nói Hàn Mặc Tử rất “gông” một chất gông mang đậm chất thi ca. Nhà phê bình văn học Phan Cự Đệ nhận xét quả không sai " Trong những bài thơ siêu thực của Hàn Mặc Tử, người ta không phân biệt được hư và thực, sắc và không, thế gian và xuất thế gian, cái hữu hình và cái vô hình, nội tâm và ngoại giới, chủ thể và khách thể, thế giới cảm xúc và phi cảm xúc. Mọi giác quan bị trộn lẫn, mọi lôgic bình thường trong tư duy và ngôn ngữ, trong ngữ pháp và thi pháp bị đảo lộn bất ngờ. Nhà thơ đã có những so sánh ví von, những đối chiếu kết hợp lạ kỳ, tạo nên sự độc đáo đầy kinh ngạc và kinh dị đối với người đọc." Có lẽ tôi không cẩn phải mổ sẻ gì thêm nữa vì khả năng về ngữ pháp của tôi có hạn, tôi chỉ muốn đem đến cho các bạn một cái nhìn về tình yêu, một tình yêu điên dại vượt ra ngoài những khung hình cứng ngắc của thời xưa, một tình yêu vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tâm trí. Tình yêu của Hàn Mặc Tử “điên” trong thế giới trần thực nhưng lại “ ám ảnh “ trong thế giới chiêm bao:
“Anh nằm ngoài sự thực
Em ngồi trong chiêm bao
Cách nhau xa biết mấy
Nhớ thương quá thì sao?”

Sông trăng
Tôi không mong muốn có ai đó yêu “điên” theo cách của Hàn Mặc Tử. Tôi muốn các bạn hãy yêu như từng lớp sóng của Xuân Quỳnh, một tình yêu đúng chất của người con gái. Một tình yêu dịu êm nhưng lại dữ dội, một tình yêu ben lẽn nhưng đầy say mê, một tình yêu mong manh nhưng lại vững chắc, một tình yêu coi sự đợi chờ là nguồn sống. Cho dù Xuân Quỳnh có mãnh liệt bao nhiêu, có đam mê bao nhiêu có lo sợ bao nhiêu nhưng tình yêu của Xuân Quỳnh không bao giờ mất đi cái chất, cái hồn của một người con gái: “Dữ dội và dịu êm
                                    Ồn ào và lặng lẽ…”
Các bạn hãy bắt lấy cái vội vàng của Xuân Diệu nhưng đừng bỏ quên cái bình dị của Nguyễn Bính và cũng nên nhặt chút cái điên của Hàn Mặc Tử và đặc biệt đừng quên yêu theo đúng cái chất vốn có của Xuân Quỳnh. Có như vậy, các bạn mới nếm đủ hương vị của một “tình yêu vô hình” có như vậy tình yêu của các bạn mới trở nên thi vị và đầy mê hoặc.


(Anh à! Em đang tự hỏi liệu rằng tình yêu của mình mang màu gì. Có lẽ chất điên cuồng và hư ảo là chất men chính trong tình yêu của chúng ta. Em có nên sẽ kết thúc thứ tình yêu đầy ảo ảnh đó để bắt đầu tình yêu của chúng ta bằng sự đợi chờ của Xuân Quỳnh không. Nhóc!) 
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube