Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Câu chuyện Nhân Quả: làm người và biết sống chung hạnh phúc

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 11:18 Danh mục:
Kiến,ruồi,muỗi....cũng đều có sinh mạng. Mình giết con này thì con khác s xuất hiện ko bao giờ hết được. Cứu 1 mạng phúc đẳng hà sa. Nam Mô A Di Đà Phật.
Hãy tin vào nhân quả báo ứng
Ở một ngôi chùa nọ, chỉ có hai thầy trò sống với nhau, tình thầy trò rất gắn bó. Một hôm, vị sư phụ biết nghiệp mạng của người đệ tử sắp mãn (chết), bèn gọi chú lại gần rồi bảo: “Thôi! Việc chấp tác ở trong chùa còn lại thì để đó cho thầy lo cho, bây chừ thầy cho phép con thu xếp hành lý để về quê thăm cha mẹ một chuyến”.
Chú vui mừng, hớn hở lắm vì nhiều năm sống xa cha mẹ nên chú không được hầu thăm cha mẹ của mình đang sống ở khác làng. Vừa đi, chú vừa tung tăng, đùa giỡn trên đường.
Cạnh đó có một con sông nhỏ. Bỗng nhiên, chú đứng yên lại, nhìn đàn kiến đang từ từ bò ngang qua rạch sông. Chú thấy có những con đủ sức mạnh thì có thể qua được rạch nước, vài con khác bị té ngã lăn xuống dòng nước vì còn yếu và không đủ thế để băng qua mương nước đó được.
Chú thấy xót xa trong lòng, có lẽ vì tình thương lẽ sống, chú đành nán lại chút thời gian có hạn, bèn tìm lấy nhành cây khô để bắt gác ngang, làm con đường cho chúng tạm vượt qua đến bên kia bờ. Thế là có nhiều con kiến may ra sống sót.
Chú vội vàng khăn gói lên đường đi tiếp để về nhà cho kịp. Vài hôm sau, chú trở lên chùa và gặp chào sư phụ. Thầy của chú mới bất ngờ, nhìn chú một cách ưu tư, không biết chú có nói dối thầy không, cho về nhà thăm bố mẹ mà không về, chắc là đi chơi gần đâu đây thôi.
Thầy chú vỗ lưng "con mới về đấy ư"? Sau đó, thầy mới nghe chú thuật lại câu chuyện bữa đầu tiên về nhà, thấy bầy kiến đáng thương đang từ từ lội qua nhánh sông, chú liền tháo hành lý xuống rồi ra tay cứu giúp.
Sau khi nhắm mắt nghe hết sự tình câu chuyện của chú vừa kể thì sư thầy mới nghiệm tính ra rằng: Thay vì một kiếp người của chú đã chấm dứt rồi, nhưng do lòng từ bi thương hại chúng sanh nên nhờ vậy mà phước duyên chú được bình thường trở lại hoặc vì cứu chúng sanh thoát khỏi tai nạn mà tuổi thọ của chú đã tăng lên.

Số Phận của những Cô Gái Bán Cà Phê

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 10:09 Danh mục:
Khi tôi viết ra những dòng tâm sự này, cũng chính là sự đồng cảm sâu sắc nhất của tôi về cuộc sống của những cô gái bán cafe, tôi cũng hi vọng rằng tất cả mọi người s có sự đồng cảm giống như tôi về số phận của những cô gái ấy !


Sáng sớm hôm nay tôi ghé về quê của một người bạn ở Buôn Ma Thuột, ĐăkLăk để ăn cưới, tôi đã được bạn tôi cho thưởng thức mùi vị tuyệt vời của hương vị cafe nổi tiếng ở đây, chúng tôi uống cafe ở một quán với tên gọi "ĐẮNG" ở gần nhà, đang thưởng thức tách cafe với dòng nhạc của Trịnh Công Sơn thì bất thình lình cô bé phục vụ vô ý làm đổ tách cafe nóng hổi lên tay cô và văng vào lưng của một vị khách, cô vội vạng ngồi phục xuống đất lấy chiếc khăn tay lau áo của ông ta và vội vàng nói: "Thưa chú! cho con xin lỗi". Bất thình lình cô nhận lấy cái tát rất mạnh và những câu chửi xối xả của nguời khách đó (số là ông này là 1 doanh nhân đang ăn bận đẹp, chỉn chu để chuẩn bị đi kí hợp đồng công việc gì đó), Lúc ấy biết bao nhiêu ánh mắt đổ nhìn về cô bé.

Tôi cũng cảm thấy xót xa cho cô bé khi cánh tay bị nước sôi làm cho bỏng đỏ, lại thêm 1 cái tát thật mạnh. Như 1 sự kích động nhẹ tôi liền đứng dậy lên tiếng: " Thưa chú, cô bé không cố ý đâu ,chú bỏ qua đi chú, chuyện nhỏ mà". Ngay lập tức tôi nhận ngay cái liếc mắt khinh thường của ổng. Tôi vội vàng quay sang định hỏi cô bé : "Em có sao không"? thì ngay lúc đó chủ quán cũng vừa chạy bên trong ra, vừa lớn tiếng chửi mắng cô bé với anh mắt đáng sợ vừa nhẹ nhàng cười nói xin lỗi vị khách. Cô bé lấy tay gạc đi những giọt nướt mắt còn đang lẫm chẫm trên hai gò má và vừa bước vội vào bên trong. Vì tính to mò nên tôi gặng hỏi thằng bạn của tôi và tôi được biết: " Cô bé đó tên Trinh, mới 19 tuổi, nhà ở đâu trong tận Buôn Hồ Xa xôi ra thị xã Buôn Mê Thuột để đi làm kiếm tiền. Nhìn vẻ mặt cô bé, tôi đoán cô bé rất hiền lành và chăm chỉ. "Theo tao được biết nó là con đầu trong một gia đình 5 chị em, Ba nó bị tai nạn mất sớm, mẹ nó đi thêm bước nữa và dẫn luôn đứa em trai út đi theo ông dượng. Nó phải chăm lo cho 1 đứa em gái bị bệnh "điên", một đứa em gái học lớp 12 và 1 em trai học lớp 8" thằng bạn tôi kể.

Một lúc sau khi cô bé đã bình tĩnh lại và bước ra ngoài tiếp tục công việc thằng bạn của tôi liền kêu cô bé ra ngồi nói chuyện "bé Trinh, ngồi nói chuyện cho vui".Thoáng nhìn cô bé có nước da ngăm đen nhưng đổi lại cố có gương mặt lại hiền lành và đôi mắt rất thông minh. Tôi hỏi cô bé đó" lúc nãy em bị tát mạnh vậy rồi có sao không?". Cô bé đáp lại tôi bằng gịọng nói rất nhỏ nhẹ của một cô gái gốc người Huế, "Dạ không, em không sao. Em quen với việc bị như vậy rồi." Tuy cô bé nói không sao, nhưng trong thâm tâm tôi biết cô bé rất đau và buồn.

Tôi ngồi im lặng và suy nghĩ về hành động thô lỗ của người khách đó và về nhưng người con gái bán cafe?
Những cô gái bán cafe, thật sự là những con người rất đáng thương, bề ngoài họ son phấn, ăn mặc cầu kì, tỏ vẽ mạnh mẽ nhưng bên trong họ là những con người yếu đuối. Họ như những con thuyền không bến không biết sẽ trôi dạt về đâu. Trong suy nghĩ của biết bao nhiêu người, đều nghĩ rằng những cô gái bán cafe là người không tốt. Nhưng họ đâu biết rằng, ngày trôi qua ngày những cố gái đó vẫn kiếm sống bằng đôi tay, bằng sức lực của họ để mưu sinh cho cuộc sống. Thật ra, ho đâu có lỗi gì, chỉ trách số phận của họ quá khổ mà thôi.  

Bây giờ thì tôi đã hiểu và thật sự đồng cảm cùng họ. Những cô gái bán cafe chân yếu tay mềm, vì cuộc sống, vì gia đình họ có thể đánh đổi tất cả, kể cả tuổi xuân hay đời con gái của họ.

Thật sự cám ơn nhạc sĩ Tô Tài Năng đã sáng tác ra một ca khúc hay và ý nghĩa, cảm động về số phận của nhựng cô gái bán cafe. Hi vọng mọi người, cũng như tôi hãy đồng cảm và chia sẽ với những cô gái đó. Đừng nhìn họ với ánh mắt khinh thường bởi vì: 

Em, cô gái bán cafe như con thuyền không bến trôi dạt biển khơi
Trong suy nghĩ của bao người, đều cho em là người không tốt
Em, cô gái bán cafe bao ngày em vẫn kiếm sống bằng đôi tay
Em đâu có lỗi gì, xin nhân gian đừng hoài chê trách

Vì cuộc sống em phải lo toan, vì mẹ cha nay đã già yếu 
Còn đàn em thơ, vẫn còn đang, tuổi lớn khôn

Bước chân ra đời em là cô gái. 
Phải lo gia đình mong đời hiểu cho
Nụ cười vui vẻ trước bao người.
Mà đâu ai hay biết môi khi đêm về
Lòng em mang bao ưu tư nhìn về xa xăm xa xăm khóc mình em

Sống kiếp nghèo em nào có lỗi, 
Sông trong khó nhọc em nào trách than
Bàn tay em năm ngón đã chai sạn
Vì mưu sinh em chẳng ước mong nhiều.
Chỉ mong sao cuộc đời em mai này sẽ được bình yên.


Nguyễn Sơn Lâm






Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

MẸ DẠY CON GÁI

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 08:41 Danh mục:


  1. Về Cuộc Sống:

- Con sẽ chẳng bao giờ đạt được điều gì, dù là nhỏ nhất, nếu lúc nào cũng chỉ ngồi im một chỗ.
- Biết trân trọng và đánh giá cao mọi niềm vui, dù là nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Đừng lúc nào cũng than vẵn và mơ mộng về những thứ mình không thể có. Hạnh phúc là biết ước muốn vừa đủ.
- Những người khác có thể lấy đi của con nhiều thứ, ngoại trừ học vấn mà con đã dày công có được.

2. Về Tình Yêu:

- Một người đàn ông đã yêu con thật lòng, anh ta sẽ tìm cách liên lạc với con cho dù con có hay không mong đợi điều đó.
- Con chỉ có thể làm thay đổi người đàn ông có yêu nếu anh ta thật tình cũng muốn thay đổi.
- Đừng bao giờ có tư tưởng kỳ vọng thái quá hoặc hoàn toàn ỷ lại vào sự chở che, giúp đỡ của bất kỳ người đàn ông nào, cho dù đó là chồng con. Người phụ nữ tài năng và hiện đại phải biết tự mình đi trên đôi chân của mình.
- Không nên chung sống một cách vội vàng với bất kì người đàn ông nào, bởi có thể anh ta không xứng đáng với tình yêu của con.
Trong hai người đàn ông: một con có thể sống chung và một con không thể sống thiếu (anh ta), hãy chọn kết hôn với người đàn ông thứ hai.

3. Về Hôn Nhân Gia Đình: 

- Đừng quá cố chắp hoặc lúc nào cũng cằn nhằn những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hôn nhân. Hãy biết tôn trọng và tin yêu lẫn nhau.
- Để có hạnh phúc vơi một người đàn ông, con phải biết "kết hôn" với cả cha mẹ và những người thân trong gia đình anh ta.
- Đừng bao giờ phục vụ, chiều chuộng chồng như một người đầy tớ chỉ biết lắng nghe; nếu không, con không những sẽ đánh mất lòng tự trọng và bản lĩnh của một người vợ hiện đại mà con có nguy cơ đánh mất luôn cả hạnh phúc gia đình.

4. Về Vai Trò Làm Mẹ: 

- Hãy luôn là người bảo vệ, chở che và chăm sóc con cái nhiều và tốt nhất.
- Thái độ thiên vị của người mẹ sẽ làm méo mó nhân cách của các con (cả đứa được thiên vị, lẫn đứa không được thiên vị) .
- Nếu muốn con tốt nhất thì phải biết sống mẫu mực
- Tình thương đích thực của người mẹ là tình vô điều kiện đối với con.

5. Về Nội Trợ: 

- Công việc nội trợ tuy không còn là gánh nặng của người phụ nữ hiện địa nhưng là một nghệ thuật sống và giữ gìn hạnh phúc.
- Đối với người đàn ông biết yêu thương vợ, bữa cơm gia đình thân mật và ngon miệng bao giờ cũng có giá trị hơn những bữa tiệc sang trọng chiêu đãi ở nhà hàng.

6. Về Chuyện Làm Đẹp: 

- Hãy biết làm đẹp mỗi ngày vì chẳng người đàn ông nào là không thích vợ (người yêu) của mình quyến rũ.
- Nghệ thuật trang điểm là biết cách tôn vinh nét đẹp vốn có của mình một cách tự nhiên chứ không phải là cố tình thoa son phấn một cách lố bịch và kệch cỡm.
- Vẽ đẹp đích thực nằm trong sự giản dị, tự nhiên và có phong cách.

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

5 BÍ QUYẾT QUAN TRỌNG GIÚP GIA ĐÌNH BẠN HẠNH PHÚC

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 13:19 Danh mục:
Có những điều bí mật của cuộc sống hôn nhân mà nếu bạn nắm giữ được, nó sẽ trở thành chìa khóa đảm bảo cho cuộc hôn nhân của mình thành công mĩ mãn.

Hôn nhân là một điều tuyệt vời, nhưng đây sẽ là một công việc vô cùng khó khăn nếu bạn muốn cuộc hôn nhân của mình thành công mĩ mãn. Theo các nhà nghiên cứu về tâm lý và tình dục, để dành được thành công này, là người trong cuộc, cả bạn và người bạn đời của mình phải tránh được những yếu tố có thể phá hủy cuộc hôn nhân của mình, đồng thời luôn giữ được ba “chìa khóa” sau nếu muốn có một gia đình hạnh phúc.


Luôn luôn giao tiếp và trao đổi thông tin với nhau

Giữ mọi thứ trong lòng chỉ có thể khiến bạn đau khổ và gặm nhấm dần tâm tư của mình khiến nó thực sự có thể làm tổn thương mối quan hệ hôn nhân của bạn, vì vậy, cả hai cần nói chuyện thường xuyên và trung thực với nhau về mọi thứ.

Điều này có nghĩa là bạn không việc gì phải ngăn cấm mình bộc lộ những nỗi thất vọng của mình, những vấn đề liên quan đến tình dục, sự giận dữ, thất vọng, hoặc những tôn trọng giữa hai người hay thậm chí là về ý nghĩa của cuộc sống…

Cần trao đổi với nhau về hôn nhân

Từ đó, cả hai sẽ học được cách lắng nghe và khắc phục, bù đắp hơn là “chiến đấu” hay tranh cãi nhau. Đánh cãi nhau chỉ là cách xử sự của trẻ con, và đã đến lúc cả hai cần có một mối quan hệ của những người trưởng thành.

Làm việc với nhau như một đội

Một cuộc hôn nhân hạnh phúc là trong đó, hai người biết cùng nhau phấn đấu làm việc để giải quyết mọi việc theo chiều hướng tốt hơn, tốt lên. Không tranh cãi để phân phải trái, đúng sai để rồi bị kẹt ở những điều ấm ức, không bằng lòng về nhau.

Theo các chuyên gia tâm lý, khi bạn xây dựng được một mối quan hệ đối tác thành công, mỗi người trong số các bạn sẽ cảm thấy được hỗ trợ và cũng biết tôn trọng người khác hơn. Trong hôn nhân cũng vậy. Khi mỗi người nhận thấy người khác thật lòng thì các vấn đề sẽ được giải quyết tốt hơn và làm cả hai bên cùng hài lòng, chứ không phải làm cho ai tức giận.

Hiểu nhau với nhau trên nhiều cấp độ

Hãy giữ mối quan hệ của bạn qua nhiều kênh như: giao tiếp, tình dục, lòng yêu thương, sự hiểu nhau và quan tâm lẫn nhau… Sự hiểu nhau ở các khía cạnh đời sống này sẽ giúp cả hai gần gũi và thân mật với nhau hơn.

Tuy nhiên, các nhà tâm lý vẫn khẳng định một điều rằng: không có gì bảo đảm cho mối quan hệ của bạn tốt hơn là một đời sống tình dục tuyệt vời mà trong đó cả hai cùng hiểu chia sẻ và hài lòng với nhau.

Thể hiện thái độ tích cực

Tập trung vào những điều tốt đẹp để giúp duy trì một cuộc hôn nhân lành mạnh. Luôn tạo cho mình và bạn đời có một cảm giác hài hước, chứ không nhất thiết phải làm cho mọi thứ trở nên quá nghiêm trọng. Hãy bộc lộ sự quan tâm đến nhau và dành cho người bạn đời của mình thật nhiều những khoảng thời gian vui vẻ để bù lại những quãng thời gian khó khăn và vất vả.

ĐƯỢC!!

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 13:03 Danh mục:

Sống một kiếp người "Bình An" là được

Sống 1 kiếp người bình an là được
2 bánh 4 bánh, đi được là được.
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được
Người xấu người đẹp, dễ coi là được

Người già người trẻ, miễn khỏe là được
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, chăm lo là được.

Khi con còn nhỏ, dạy dỗ thật nghiêm
Tiến sỹ cũng được, bán rau cũng xong.
Sau khi trưởng thành, ngoan ngoãn là được.
Nhà to nhà nhỏ, có chỗ ở là được.

Hàng hiệu hay không, mặc được là được.
Tất cả phiền não, biết xả là được.
Kiên trì cố chấp, biết bỏ buông là được
Sống một kiếp người, bình an là được.

Không phải có tiền, muốn gì cũng được.
Tâm tốt việc tốt, có thể thay đổi số mệnh。
Ai đúng ai sai, Trời biết là được.
Tu phúc tu thân, kiếp sau càng tốt.

Thiên địa vạn vật, tùy duyên là tốt
Có rất nhiều việc, nhìn xa trông rộng
Mọi người đều tốt, ngày ngày đều tốt
Anh tốt tôi tốt, thế giới sẽ tốt

Nói tóm lại, tri thức là quan trọng nhất.
Nói nhiều như vậy, hiểu được là tốt,
vẫn còn chưa hiểu, xem lại 2 lần 

Mẹ có lạnh không?

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 13:01 Danh mục:
Vào một đêm đông, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang.

Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.



Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày Lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 18, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp.

Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhin sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

- Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả, bà mẹ nuôi nghĩ, cậu sẽ lạnh cóng!

Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đang run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại.

Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?"

Và cậu bé òa lên nức nở.

LỜI CHA DẶN DÒ CON GÁI

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 12:58 Danh mục:
CHỈ CÓ BỮA ĂN CỦA MẸ, CHỈ CÓ LÒNG BAO DUNG CỦA CHA LÀ MIỄN PHÍ TRONG CUỘC ĐỜI CỦA MỖI CON NGƯỜI

Con gái của cha!
Một người không tốt với con, con không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của con,không ai phải có nghĩa vụ đối tốt với con trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với con, con nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng con cũng cần phải có chút đề phòngbởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng. Hãy nhớ, họ tốt với con không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến con.



Không có ai là không thể thay thế, không cóvật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của con. Vì thế, nếu sau này người con yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi con có thể đặt niềm tin, con cũng đừng bi lụy. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, con đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng con chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trong và yêu lấy cuộc sống hiện tại của con.

Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đờicon, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa con, con hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn con lắng lại rồi nỗi đau của con cũng sẽ dầnbiến mất. Con đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn.

Có những người thành đạt mà không cần trải qua nhiều trường lớp, nhưng điều đó không có nghĩa con thôi nỗ lực học tập. Kiến thức con học được chính là vũ khí con cần có, hãy nhớ người ta không thể làm gì nếu họ chỉ có tay không. Con không nhất thiết phải chăm sóc cha nửa cuộc đời còn lại và cha cũng thế. Khi trưởng thành, con có thể tự mình bước đi, trách nhiệm của cha cũng đã kết thúc. Sau này dù con hạnh phúc hay buồn đau, con đều phải tự mình lựa chọn và có trách nhiệm với nó

Con có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình. Con có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng con không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại. Khi con tốt với họ, họ không có nghĩa vụphải tốt lại với con. Hãy nhớ điều này nếu không con sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộcsống.

Cha đã mua vé số trong 26 năm thế nhưng chưa một lần trúng, điều đó nói lên rằng muốn giàu có phải dựa vào nỗ lực làm việc của bản thân, trên đời này không có bữa ănnào là miễn phí cả

Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn con ít khi gặp mọi người, nhưng con hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương con hơn, và hãy gọi điện cho mẹ con.

Học cách kiểm soát nóng giận

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 12:53 Danh mục:

Mỗi khi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê ưu điểm của người đó.

Rất lâu trước đây, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã có một quyết định sai lầm khiến công ty thiệt hại hơn 2 triệu USD. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu tập đoàn.
Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.
Chỉ trừ có một người, đó chính là người ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Người đứng đầu tập đoàn, Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford. Ông tới rất đúng giờ và sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ người chủ của mình.
Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi bên bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.
writing-128691-1368284488_600x0.jpg
- A, anh đấy hả, Bedford? - Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?
Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.
Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau:
"Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã viết: 'Những ưu điểm của Bedford'. Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo đó là miêu tả vắn tắt về những việc mà tôi đã làm cho công ty trước đây. Chi tiết hơn còn có cả những số tiền mà tôi kiếm được, nó nhiều gấp 3 lần so với tổn thất lần này.  
Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi viết xong thì đó cũng là lúc tôi thấy bớt cáu giận. Tôi không biết thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai phạm mà tôi có thể mắc phải, đó là việc nổi cáu một cách mù quáng với người khác.
Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây giờ tôi muốn các bạn biết tới nó.

TIẾNG VỌNG

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 12:20 Danh mục:

Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: “Tôi ghét người”. Từ khu rừng có tiếng vọng lại: “Tôi ghét người”. Cậu hoảng hốt quay về, sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại có người ghét cậu.

Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: “Gìơ thì con hãy hét thật to: Tôi yêu người”. Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: “Tôi yêu người”. Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: “Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con”.


NGHỆ THUẬT SỐNG

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 11:50 Danh mục:
Mọi người đều tìm kiếm an lạc và hài hòa bởi vì đây là điều chúng ta thiếu trong cuộc sống. Đôi khi chúng ta cảm thấy bứt rứt, bực bội, *không yên*. Và khi bị những nỗi khổ này hành hạ, chúng ta không giữ riêng cho mình mà thường trút đổ sang người khác. Sự buồn phiền nhiễm vào không khí xung quanh những người đang bị đau khổ. Những ai tiếp xúc với những người này đều bị ảnh hưởng lây. Chắc chắn đây không phải là cách sống khôn khéo.
Hãy sống bao dung với chính mình

Chúng ta nên sống an lạc với chính mình và an lạc với người khác. Tóm lại, con người là những sinh vật sống hợp quần, tạo thành xã hội và phải giao tiếp với nhau. Nhưng làm sao chúng ta có thể sống an lạc được? Làm sao có thể duy trì được hài hòa nội tâm, duy trì được sự an lạc, hài hòa xung quanh chúng ta để người khác cũng được sống an lạc và hài hòa?
Để thoát khỏi khổ đau, chúng ta phải biết nguyên nhân căn bản, nguồn gốc của khổ đau. Nếu chúng ta tìm hiểu vấn đề này, nó trở nên rõ ràng rằng, mỗi khi trong tâm có những phiền não, bất tịnh, chúng ta trở nên không vui. Phiền não trong tâm, một sự xấu, bất tịnh tinh thần không thể tồn tại chung với an lạc, hài hòa được.
Chúng ta khởi sự tạo ra phiền não bằng cách nào? Một lần nữa nếu tìm hiểu chúng ta sẽ thấy rõ. Chúng ta trở nên không vui khi thấy ai hành xử theo lối chúng ta không thích, hoặc ta thấy những gì xẩy ra mà ta không muốn. Những điều trái ý xẩy ra và chúng ta tạo căng thẳng trong tâm. Những cái chúng ta muốn mà không được vì vài trở ngại nào đó và ta trở nên căng thẳng, tạo thành những gút mắc. Và trong suốt cuộc đời, những điều chúng ta muốn có thể hoặc không thể đạt được, những lối phản ứng bằng cách tạo ra gút mắc làm cho toàn bộ tinh thần và thể xác căng thẳng, đầy phiền não khiến cho cuộc đời trở nên đau khổ.
Bây giờ, một cách để giải quyết vấn đề này là dàn xếp để trong cuộc đời không có điều gì trái ý xẩy ra, để mọi điều đều xẩy ra theo ý mình. Một là chúng ta phải có quyền phép nào đó hoặc ai cho chúng ta quyền phép này, để những điều trái ý không xẩy ra và mọi cái chúng ta muốn đều đạt được. Nhưng điều này không bao giờ có thể được. Không một ai trên cõi đời này đạt được mọi mong ước, mọi việc đều xẩy ra theo ý mình mà không có gì trái ý xẩy ra. Sự việc tiếp tục xẩy ra trái với sự mong muốn và ước nguyện. Do đó, câu hỏi được đặt ra là: Làm sao chúng ta ngừng phản ứng mù quáng khi gặp những điều không hài lòng? Làm thế nào để chúng ta ngừng tạo ra căng thẳng và giữ được an lạc và hài hòa?
Tại Ấn độ cũng như tại các nuớc khác, những thánh nhân trong quá khứ đã nghiên cứu vấn đề này — vấn đề đau khổ của con người — để tìm ra giải pháp. Nếu điều gì trái ý xẩy ra và chúng ta phản ứng bằng sự tức giận, bằng sợ hãi, hoặc bằng những bất tịnh khác, thì ta lập tức chuyển sự chú tâm vào cái gì khác. Ví dụ như: đứng dậy lấy một ly nước uống, sự tức giận của ta sẽ dịu bớt. Hoặc ta bắt đầu đếm một, hai, ba, bốn. Hoặc bắt đầu lập lại một câu hoặc lời chú hoặc tên của một vị thần linh mà ta tôn sùng, tâm ta sẽ chuyển hướng và ta sẽ bớt được phần nào phiền não, sẽ nguôi bớt giận.
Giải pháp này hữu ích và luôn luôn công hiệu. Giải quyết bằng cách này, tâm ta sẽ bớt bứt rứt. Tuy nhiên giải pháp này chỉ công hiệu ở phần nhận thức. Trên thực tế, bằng cách chuyển sự chú tâm, ta đẩy phiền não sâu vào trong vô thức, và ta vẫn gia tăng gấp bội những phiền não đó. Ngoài mặt có vẻ có an lạc, hài hòa, nhưng trong đáy lòng vẫn còn một núi lửa bị đồn ép đang ngủ yên và sẽ bùng nổ dữ dội không biết lúc nào.
Có những vị khác nghiên cứu sự thật về nội tâm đã tìm hiểu sâu rộng hơn, và bằng cách trực nghiệm sự thật về tâm và thân ngay trong chính họ, nhận ra rằng, chuyển sự chú tâm chỉ là sự tránh né vấn đề. Tránh né không giải quyết được gì cả. Quý vị phải nhìn thẳng vào vào vấn đề. Khi nào phiền não nổi lên trong tâm, cứ quan sát nó, đối diện với nó. Ngay sau khi quý vị khởi sự quan sát, phiền não sẽ giảm cuờng độ và từ từ biến mất.
Giải pháp này rất tốt vì tránh được những cực đoan: không dồn nén cũng không buông thả. Vùi sâu sự phiền não trong vô thức sẽ không loại trừ đuợc nó, và để nó tung hoành bằng những việc làm hoặc lời nói bất thiện chỉ tạo thêm rắc rối. Nhưng nếu quý vị chỉ quan sát thì phiền não sẽ mất đi, và quý vị sẽ loại trừ được nó.
Điều này nghe rất hay, nhưng trên thực tế có thực hiện được không? Đối phó với cái xấu của chính mình không phải là dễ. Khi sân hận nổi lên, lập tức chúng ta bị chế ngự khiến chúng ta không thể nhận ra được. Rồi mù quáng vì sân hận, chúng ta có những hành động và lời nói làm hại chính ta và người khác. Sau đó, khi đã nguôi giận, chúng ta khóc lóc, hối hận, cầu xin được tha thứ của người này, người nọ, hoặc các vị thần linh: “Ôi tôi đã tạo nên lỗi lầm, xin tha thứ cho tôi.” Nhưng rồi lần tới, chúng ta lại rơi vào tình trạng tương tự và cũng hành xử y như thế. Hối lỗi kiểu này không mang lại ích lợi gì cả.
Sự khó khăn là chúng ta không biết khi nào phiền não bắt đầu. Nó khởi sự trong vô thức và khi đã lên đến tầng nhận thức nó đã có đủ sức mạnh chế ngự chúng ta khiến chúng ta không thể quan sát nó được.
Giả thử tôi mướn một thư ký riêng để khi nào sân hận nổi lên, người thư ký nói với tôi: “Coi kìa, sân hận đã bắt đầu”. Bởi vì tôi không biết khi nào sân hận xẩy ra, tôi phải mướn đủ thư ký cho ba ca. Nếu tôi có khả năng làm thư thế, và khi sân hận nổi lên lập tức người thư ký báo cho tôi: “Coi kìa sân hận đã bắt đầu”. Việc đầu tiên tôi làm là mắng người thư ký: “Đồ ngốc, bộ tưởng tôi trả tiền để dậy bảo tôi hả?” Tôi đã bị sự sân hận chi phối nên sự khuyên bảo không giúp ích gì được.
Giả thử tôi vẫn còn đủ trí khôn và không la mắng người thư ký. Trái lại, tôi còn nói: “Cám ơn nhiều. Bây giờ tôi phải ngồi xuống để quan sát sự sân hận của tôi”. Ngay sau khi tôi nhắm mắt để quan sát, căn nguyên gây ra sân hận hiện ra trong đầu: Người hoặc sự việc gây ra sự sân hận này. Nhưng lúc đó tôi không quan sát sự sân hận mà chỉ quan sát căn nguyên gây ra sân hận. Điều này chỉ làm cho sân hận gia tăng và không giải quyết được gì cả. Thật khó khăn khi quan sát phiền não hoặc cảm xúc trừu tượng và tách riêng được những căn nguyên bên ngoài gây ra chúng.
Tuy nhiên, một người đã giác ngộ đã tìm ra một giải pháp thiết thực. Vị đó khám phá ra rằng khi nào có phiền não trong tâm, về sinh lý có hai việc xẩy ra cùng một lúc: một là hơi thở mất nhịp điệu bình thường. Chúng ta bắt đầu thở mạnh hơn khi phiền não đến trong tâm. Ở mực độ tinh vi hơn, các phản ứng sinh hóa bắt đầu tạo ra những cảm giác. Mọi phiền não đều tạo ra cảm giác này hay cảm giác khác trong cơ thể.
Điều này đưa đến một giải pháp thiết thực. Một người bình thường không thể quan sát được những phiền não trừu tượng trong tâm như sợ hãi, sân hận, si mê. Nhưng với sự hướng dẫn và tập luyện đúng cách thì rất dễ quan sát sự hô hấp và cảm giác, hai cái liên quan trực tiếp với những phiền não trong tâm.
Sự hô hấp và cảm giác sẽ giúp ta hai cách. Thứ nhất, nó giống như người thư ký riêng. Ngay khi phiền não nổi lên trong tâm, hơi thở sẽ mất bình thường. Nó sẽ báo động: “Coi kìa, có cái gì không ổn”. Vì chúng ta không thể la mắng hơi thở, chúng ta phải chấp nhận sự cảnh cáo của nó. Tương tự, cảm giác sẽ cho chúnglta biết có gì không ổn. Khi được cảnh giác, chúng ta có thể bắt đầu quan sát sự hô hấp, bắt đầu quan sát cảm giác, và rất nhanh chóng chúng ta thấy sự phiền não mất đi.
Hiện tượng này giống như hai mặt của đồng tiền kên. Một là ý nghĩ, cảm xúc hiện ra trong tâm, mặt kia là hơi thở và cảm giác trên thân. Bất cứ ý tưởng, xúc động nào, bất cứ phiền não nào trong tâm đều thể hiện bằng hơi thở và cảm giác ngay lúc đó. Do đó, bằng cách quan sát sự hô hấp hoặc cảm giác, chúng ta thực sự quan sát phiền não trong tâm. Thay vì tránh né vấn đề, chúng ta phải trực diện với thực tế hiện hữu. Kết quả ta thấy rằng, phiền não mất đi sức mạnh, chúng không còn trấn áp được ta như trong quá khứ. Nếu ta kiên trì, chúng sẽ hoàn toàn biến mất và ta bắt đầu sống an lạc, một cuộc sống ngày càng ít những điều xấu.
Bằng cách này, phương pháp tự quan sát cho chúng ta thấy thực tế ở hai trạng thái: bên trong và bên ngoài. Trước đây, chúng ta chi nhìn bên ngoài mà quên đi sự thật bên trong. Chúng ta luôn luôn tìm kiếm ngoài ta về nguyên nhân của những bất hạnh. Chúng ta luôn luôn đổ lỗi và cố thay đổi sự thật bên ngoài. Vô minh về sự thật bên trong, chúng ta không bao giờ hiểu rằng nguồn gốc của sự đau khổ nằm trong ta, nằm ngay trong những phản ứng mù quáng đối với những cảm giác dễ chịu hoặc khó chịu.
Bây giờ, với sự tập luyện, chúng ta có thể thấy được mặt kia của đồng bạc. Chúng ta có thể có ý thức về hơi thở của mình cũng như những gì xẩy ra trong người. Dù là hơi thở hay cảm giác, chúng ta biết cách chỉ quan sát mà không mất bình tâm. Chúng ta ngừng phản ứng, ngừng gia tăng sự đau khổ của mình. Trái lại, chúng để cho phiền não thể hiện rồi mất đi.
Càng thực tập phương pháp này, những phiền não càng ngày càng mất đi nhanh chóng hơn. Dần dần tâm ta hết những bất tịnh và trở nên trong sạch. Một tâm thanh tịnh lúc nào cũng tràn đầy tình thương không vị kỷ đối với mọi người, đầy lòng từ bi về những đau khổ, những thất bại của người khác, đầy mừng vui vì sự thành công, an lạc của người, đầy bình tâm trong mọi hoàn cảnh.
Khi đạt được trình độ này, mọi thói quen trong đời ta đều thay đổi. Không thể nào có thể có những lời nói hoặc hành động phá rối sự an lạc và hạnh phúc của người khác. Trái lại, một tâm quân bình không những chỉ trở nên an lạc mà bầu không khí chung quanh cũng nhuốm đầy an lạc và hài hòa. Điều này sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến người khác, giúp ích cho họ luôn.
Bằng cách giữ được bình tâm với mọi cảm xúc trong người, ta tìm được cách tách rời những gì ta gặp bên ngoài ta luôn. Tuy nhiên sự thoát ly không phải là cách tránh né hoặc thờ ơ với những khó khăn của cuộc đời. Những người thực tập thiền Vipassana thường trở nên nhạy cảm đối với những khổ đau của người khác và làm hết khả năng mình để xoa dịu những khổ đau này, không phải vì bắt buộc, mà với đầy từ, bi và bình tâm Họ biết cách có được sự vô tư thánh thiện, học được cách tham gia hết lòng, tham dự nhiệt thành trong việc giúp đỡ người khác, cùng một lúc duy trì được sự bình tâm. Bằng cách này, họ giữ được an lạc và hạnh phúc, đồng thời tạo nên an lạc và hạnh phúc cho người khác.
Đây là những gì Đức Phật giảng dậy: Một Nghệ Thuật Sống. Ngài không dậy cho họ những giáo điều, những hình thức nghi lễ rỗng tuếch. Ngài chỉ dậy cho họ quan sát thiên nhiên hiện hữu bằng cách quan sát thực trạng nội tâm. Vì vô minh nên chúng ta cứ hành xử theo lối có hại cho mình và cho người. Nhưng khi đã có trí tuệ - trí tuệ của sự quan sát sự thật đúng như thật — thói quen phản ứng này mất đi. Khi chúng ta ngừng phản ứng mù quáng, chúng ta có khả năng hành xử một cách vô tư với sự bình tâm, một cái tâm thấy và hiểu được chân lý. Lối hành xử như vậy chỉ có thể tích cực, đầy sáng tạo có lợi cho mình và cho người.
Như vậy điều cần thiết là “Biết Mình”, lời khuyên của mọi thánh nhân. Chúng ta phải hiểu chính mình không phải chỉ bằng sách vở, bằng lý thuyết, không phải chỉ bằng cảm xúc, hoặc lòng tin, chỉ chấp nhận một cách mù quáng những gì chúng ta nghe và học được. Sự hiểu biết như vậy không đủ. Tốt hơn hết, chúng ta phải hiểu đươc thực thể của hiện tượng tâm và thân này. Chỉ riêng điều này sẽ giúp chúng ta giải thoát khỏi đau khổ.
Sự trực nghiệm nội tâm của chính mình, phương pháp tự quan sát này được gọi là thiền Vipassana. Theo ngôn ngữ Ấn dộ vào thời của Đức Phật, passana có nghĩa là thấy một cách bình thường với con mắt mở rộng. Nhưng vipassana là quan sát sự thật đúng như thật chứ không phải tưởng như thật. Sự thật hiển nhiên phải được xuyên thủng cho tới khi ta đạt được sự thật tối hậu của toàn thể cấu trúc tâm lý - vật lý. Khi đã chứng nghiệm được sự thật này, chúng ta sẽ biết cách ngừng phản ứng mù quáng, ngừng tạo ra phiền não mới và những phiền não cũ sẽ từ từ mất đi một cách tự nhiên. Chúng ta sẽ hết khổ và hưởng đưọc hạnh phúc thật sự.
Trong một khóa thiền , sự tu tập gồm có ba phần. Đầu tiên ta phải tránh những hành động bằng lời nói hoặc việc làm phá hại sự an lạc, hài hòa của người khác. Ta không thể tu tập để giải thoát khỏi những bất tịnh trong khi có những hành động và lời nói làm gia tăng những bất tịnh này. Do đó, giới luật là điều tối cần trong bước đầu của sự tu tập. Ta thực hành không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không xài độc tố. Bằng cách tránh khỏi những hành động này, ta làm cho tâm đủ tĩnh lặng để tiến xa hơn.
Phần kế tiếp là tu tập làm chủ được cái tâm vọng động bằng cách chú tâm vào một đối tượng: đó là hơi thở. Ta cố gắng giữ được sự chú tâm vào sự hô hấp càng lâu càng tốt. Đây không phải là sự tập luyện về hơi thở, ta không điều khiển hơi thở. Trái lại ta quan sát sự hô hấp bình thường, lúc ra, lúc vào. Bằng cách này, ta làm cho tâm được yên tĩnh, để nó không bị những phiền não chi phối. Cùng một lúc ta định được tâm, làm cho tâm đủ bén nhậy và sâu sắc để đưa đến tuệ giác.
Hai phần đầu này, sống có đạo đức và làm chủ được tâm rất cần thiết nhưng chúng chỉ đưa đến sự dồn nén những phiền não nếu chúng ta không tập phần thứ ba, đó là thanh lọc tâm hết những phiền não bằng cách phát triển huệ nhãn vào chính bản thân mình. Đây là Vipassana: Chứng nghiệm sự thật về bản thân bằng cách quan sát trong ta một cách vô tư, có phương pháp những hiện tượng thay đồi không ngừng của thân và tâm thể hiện qua cảm giác. Đây là tổng hợp những lời dậy của Đức Phật: tự thanh lọc tâm bằng tự quan sát.
Mọi người ai cũng có thể tu tập được. Mọi người đều phải đương đầu với khổ đau. Đây là bệnh chung của con người và cần phải có thuốc chữa chung, không riêng cho ng ười nào. Khi ta đau khổ vì sân hận, nó không phải sân hận của Phật giáo, hoặc sân hận của Ấn độ giáo, hoặc sân hận của Thiên chúa giáo. Sân hận là sân hận. Khi ta bị giao động vì giận giữ, sự giao động này không phải riêng của người theo Thiên chúa giáo, hoặc Do thái giáo hoặc Hồi giáo. Bệnh này là bệnh chung của nhân loại. Thuốc chữa phải chữa được cho mọi người.
Vipassana là loại thưốc này. Không ai phản đối lối sống tôn trọng an lạc và hài hòa của người khác. Không ai phản đối việc làm chủ được tâm mình. Không ai phản đối sự phát triển tuệ giác vào chính bản thân mình để có thể giải thoát tâm mình khỏi những phiền não. Vipassana là đường lối chung cho mọi người.
Quan sát thực thể bằng cách quan sát sự thật nội tâm — đây là biết mình trực tiếp và bằng trực nghiệm. Càng thực tập ta càng thoát được đau khổ vì tâm phiền não. Từ một sự thật sơ đẳng, ngoại vi, giả thực, ta xuyên thấu tới sự thật tối hậu về tâm và thân. Khi vượt qua được giai đoạn này, ta chứng nghiệm được sự thật bên kia tâm và thân, vượt thời gian và không gian, vượt môi trường tương đối: chân lý về sự giải thoát hoàn toàn khỏi phiền não, bất tịnh và khổ đau. Bất cứ danh từ nào ta gán cho sự thật tối hậu này đều không thành vấn đề; đó là mục tiêu cuối cùng của con người.
Chúc Quý vị chứng nghiệm được sự thật tối hậu này. Chúc mọi người được giải thoát khỏi khổ đau. Chúc mọi người hưởng được an lạc thật sự, hài hòa thật sự, hạnh phúc thật sự.
NGUYỆN CHO MỌI CHÚNG SINH ĐƯỢC HẠNH PHÚC

Tâm phật

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 11:38 Danh mục:

Hiếm có ai giảng về Phật pháp hay như bà chủ chỗ trọ của tôi. Bà có giọng nói nhỏ nhẹ, đi đứng chậm rãi, lối sống cũng khá giản dị. Gia đình bà mở một tiệm cơm chay lớn trong lòng thành phố, một phần tiền lãi được đưa đi làm từ thiện ở khá nhiều nơi. Dân trong vùng không ai là không quý mến bà.

Tôi sống ở gần chỗ nhà gia đình ấy, chiều chiều lại nghe bà chủ đọc kinh trong phòng. Giọng rành mạch, to và rõ, tiếng gõ mõ gợi lên sự thanh thản. Bà thường bảo tôi rằng:
Tâm phật
- Học theo Phật pháp là để sống lương thiện, quên đi mọi “tham, sân, si” ở đời. Chúng ta chỉ thực sự hạnh phúc khi biết yêu quý đồng loại, làm nhiều việc tốt, phải không?
Nụ cười của bà chủ sáng lên, những lời khuyên của bà làm tôi cảm thấy vững tin hơn hẳn. Lại nói về cô Tú sống chung với gia đình bà. Bị dở hơi, hay đi lang thang giữa chợ. Cô ta hay cười hề hề với tôi. Sợ hãi, tôi chạy một mạch đến nhà, miệng mồm thở hồng hộc.
Hôm sau, bà chủ lại đóng cửa niệm phật. Tôi lên gác trên học bài, chợt nghe có tiếng roi quất từ gia đình bà chủ rất vang. Nhìn từ trên xuống, hoảng hồn khi ông chủ lấy roi đập vào lưng Tú tới tấp. Tú rên rỉ, hai tay khoanh cứng vào cơ thể, hét to lên “Bà chủ cứu con! Con không có lấy cắp!”. Phải chờ một lúc sau, bà chủ mới từ từ bước ra. Bà cau mày nhìn ông chủ, tuy vậy khuôn mặt vẫn tĩnh như nước:
- Ngày mai ta có buổi giảng kinh Phật ở trên phường. Ông liệu mà đem con Tú đi đâu đánh thì đánh, đừng làm ồn như thế. Không tập trung được.
Bà thở dài, không thèm nhìn Tú lấy một lần, đóng nhẹ cửa lại.Không lâu sau đó, tiếng gõ mõ đều đều vang lên. Tôi đã nghe tiếng đọc rành mạch của bà chủ:
Nam mô A Di Đà Phật….

Cuộc sống có cần lời xin lỗi?

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 11:25 Danh mục:
Hãy chân thành nói xin lỗi để lớn lên!


Cuộc sống có cần lời xin lỗi?

“Thánh nhân nào cũng có một quá khứ. Tội nhân nào cũng có một tương lai.” Tôi rất thích lời nhận định này. Nó mở ra cho chúng ta nhiều hy vọng rằng tất cả chúng ta đều có thể trở thành những con người vĩ đại. Nó còn cho chúng ta một niềm tin. Niềm tin vào sự bất toàn của con người “nhân vô thập toàn”. Thế nên không phải vì những bất toàn đó mà chúng ta tự huỷ hoại, đày đoạ mình hay chúng ta buông xuôi mọi thứ trong tuyệt vọng và đau đớn. Mỗi chúng ta ai trong đời cũng mắc những sai lỗi. Nhưng liệu chúng ta có nhận thấy mình có lỗi và lên tiếng xin lỗi để rồi tìm cách sửa chữa những lỗi lầm đó hay không?
Sở dĩ một trong những điều làm Tào Tháo có cái danh gian hùng là ở chỗ ông biết mình phạm lỗi nhưng không chịu nhận và tìm cách sửa lỗi đó. Rất nhiều lần trong đời Tào Tháo đã mắc lỗi và ông đã khắc phục được chúng mặc dù không bao giờ ông nhận những sai phạm đó. Đã rất nhiều người là học trò của Tào Tháo nhưng chỉ học được hai phần đầu. Họ mắc lỗi, không chịu nhận lỗi và cũng chẳng tìm cách khắc phục, sửa chữa lỗi lầm. Đơn giản họ cho rằng ừ thì tôi mắc lỗi, ừ thì mọi người đều thấy lỗi của tôi. Nhưng xin lỗi ư… tầm phào. Tại sao tôi phải xin lỗi? Ai có thể làm gì được tôi? Họ để cho dư luận lắng xuống và thời gian cũng chẳng còn ai nhớ tới cái lỗi của họ nữa. Thế là xong. Cần gì bày đặt xin lỗi cho phiền phức. Xin lỗi sẽ làm hạ uy tín. Xin lỗi thiên hạ sẽ cho mình yếu kém dễ bắt nạt. Xin lỗi sẽ mất uy làm sao lãnh đạo. Xin lỗi sẽ thế này. Xin lỗi sẽ thế kia…Vậy xin lỗi làm gì cho phức tạp? Lâu dần chẳng còn ai nhớ những lỗi lầm, sai phạm của mình. Thế là ổn. Vậy nếu quả thực hai tiếng xin lỗi nó đem đến nhiều rắc rối như thế thì nên chăng bỏ đi hai cái từ đó trong từ điển? Và từ nay ai còn nhắc tới “xin lỗi” sẽ bị phạt? Vậy cuộc sống có cần nói “xin lỗi!”?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì hãy bỏ thêm vài miếng ớt thật cay trong tô phở sáng của họ khi họ không ăn cay được?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi hãy xem họ như thế nào khi vì bác sĩ tắc trách mà vợ và con trong bụng vợ họ đều chết oan?
Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi con cái họ bị người khác chạy ẩu gây tai nạn rồi bỏ chạy?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì hãy thả họ xuống máy bay và cấm bay họ khi chỉ vì những hiểu lầm hay xích mích nhỏ nhặt của họ với hãng máy bay đó?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì để cho ông chủ của họ gửi tiền lương của họ đáng lẽ cho họ mà lại nhầm vào tài khoản của người khác.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi con cái họ tốt nghiệp đại học đã lâu mà chưa có việc làm hoặc phải chuyển nghề?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì hãy xem họ thế nào khi con cái họ vì không đội mũ bảo hiểm mà bị CSGT đuổi bắt rồi gây tai nạn chết người?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi họ phải sống, làm việc ở nước ngoài nhưng khi gặp sự cố thì không được nhân viên đại sứ quán quan tâm giúp đỡ?
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì hãy để con cái họ chịu tù oan ức năm mười năm rồi tự dưng được thả vì sơ suất của của toà án trong khi điều tra xét xử.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì hãy xem họ như thế nào khi họ phải sống trong khu vực bão lũ hằng năm mà sợ giúp đỡ của người đứng đầu như hạt muối bỏ biển.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi đất của họ bị thu hồi trong các dự án mà số tiền đền bù chẳng đáng là bao so với giá thực tế.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi ngôi trường học con cái họ bị sập gây tai do công trình bị rút ruột.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi họ đóng đầy đủ bảo hiểm các loại khi cần dùng nó thì chẳng được hưởng đúng quyền lợi mà còn bị hành.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào khi đi làm những thủ tục hành chính thì bị hành tới hành lui.
- Nếu ai nói cuộc sống không cần nói xin lỗi thì xem họ thế nào hồ sơ đại học của con họ bị gửi không đúng chỗ nên con họ phải bỏ lỡ kì thi.
Nếu… thì…nếu…thì. Cuộc sống có muôn sự nếu… thì…
Vậy cuộc sống có cần nói xin lỗi?
- Xin lỗi nó không đơn giản là biết lỗi và nhận lỗi mà nó thể hiện trách nhiệm của người đó với cuộc sống.
- Xin lỗi để giúp mình những lần sau không còn tái diễn những lỗi ấy.
- Xin lỗi để giúp mình quyết tâm sửa chữa và thăng tiến hơn.
- Xin lỗi còn để thể hiện sự chia sẻ đồng cảm với mọi người khi vì những lỗi lầm của mình mà làm ảnh hưởng tới người khác.
- Xin lỗi còn để hàn gắn những chia rẽ và hận thù do những lỗi lầm ấy gây nên.
- Xin lỗi còn để dạy cho con cái biết học cách lớn lên là người có ý thức trách nhiệm.
- Xin lỗi còn để cho thấy bản thân là con người có học thức, có hiểu biết và có nhân cách đứng đắn.
- Xin lỗi còn là văn hoá, văn hoá xin lỗi.
Và trên hết xin lỗi để thấy một xã hội công bằng dân chủ và văn minh khi tất cả mọi người không phân biệt địa vị, cấp bậc. Giàu nghèo đều phải nói xin lỗi khi chính mình phạm lỗi và phải chịu trách nhiệm về những lỗi lầm do mình gây ra.
Vậy cuộc sống có cần nói xin lỗi?

Cuộc sống không thể thiếu tình yêu

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 10:40 Danh mục:

Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.

  
Tình yêu phải đến từ hai phía

Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".

Một số lời khuyên trong cuộc sống mà tôi gửi đến các bạn

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 10:37 Danh mục:


[+] Nên ăn nhiều lương thực thô.
 
[+] Hãy thật lòng khi nói câu “I love you”.
 
[+] Bất kể khi nào nói câu “xin lỗi”, xin hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
 
[+] Hãy tin vào tiếng sét ái tình.
 
[+] Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.
 
[+] Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là cách duy nhất khiến con người bạn trở nên hoàn thiện.
 
[+] Bất luận khi nào bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp. Phải nhanh chân lên!
 
[+] Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.
 
[+] Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ hủy hoại đi tình bạn lớn.
 
[+] Trên cuộc đời này, không có gì là thất bại, tất cả chỉ là thử thách.
 
[+] Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.
 
[+] Đừng trốn tránh ngày hôm qua.
 
[+] Hãy làm những gì mà trái tim bảo bạn phải làm.
 
[+] Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.
 
[+] Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách trả báo tốt nhất cho bạn.
 
[+] Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm trong thái độ đối xử .
 
[+] Ghi nhớ rằng: quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube