Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

MÓN QUÀ NGỌT NGÀO

Được đăng bởi Unknown | 11:01 Danh mục:

Tôi tìm một ghế trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhắm cái cảm giác ê chề về cuộc đời, về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi.

Và như thể tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đứa bé chạy đến thở hỗn hễn, mệt nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: “Anh nhìn xem em tìm được cái gì này”. Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và trở lại với cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay.

Thay vì quay đi, thằng bé đến ngồi bên cạnh tôi, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng: “Mùi thơm tuyệt quá, chắc nó là một bông hoa xinh đẹp. Em hái tặng anh đó”. Bông hoa đang úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi chẳng còn màu sắc gì rõ ràng ngoài sự trộn lẫn giữa vàng đỏ và cam. Nhưng tôi biết phải nhận nó nếu không thằng bé sẽ chẳng để tôi yên.

Tôi đưa tay lên nhận đoá hoa và làu bàu: “Em cho anh, vậy anh cám ơn nhé”, nhưng thay vì đặt đoá hoa vào tay tôi, nó để đóa hoa chơi vơi giữa khoảng không một cách vô thức. Chính lúc đó tôi mới nhận ra rằng đứa bé không nhìn thấy được: nó bị mù. Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt ra lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.

Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một người đán ông tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi đang buông xuôi. Có lẽ từ trong trái tim đã cho nó ánh sáng thực sự.

Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải trong thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả mọi khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù lòa. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi đưa đoá hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hoa.

ĐỪNG GHÉT BỎ CẢM XÚC CHỈ VÌ NÓ KHIẾN BẠN TỔN THƯƠNG...

Được đăng bởi Unknown | 10:51 Danh mục:
Hãy cảm thấy vui khi bạn vẫn còn cảm xúc, đáng sợ nhất vẫn là không có cảm xúc gì trong bất kỳ trường hợp nào...!

Nếu bạn cảm thấy đau lòng đến mức không gì tả được, thì bạn vẫn cứ hãy vui lên, dù thế nào đi nữa, đau, hụt hẫng... Vẫn là một dạng cảm xúc, sợ nhất là khi con người ta dù trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, đều không có cảm xúc gì...


Con người có rất nhiều dạng cảm xúc khác nhau: vui, buồn, đau, thương xót, nuối tiếc, đắng, xót xa, tổn thương, yêu, nhớ, bla bla... Tất cả những dạng trên, đều là cảm xúc, mà cảm xúc thì có thể thay đổi.

Có thể hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, bạn bị phản bội, cảm giác nghẹt thở, cảm xúc như ứ đọng nghẹn lại trong cổ họng chỉ chực trào ra... Thì xin chúc mừng bạn, bạn vẫn còn cảm xúc, ít nhất, chưa phải là vô cảm.

Dù bạn đang ở trong bất kỳ dạng cảm xúc nào, thì nó đều có thể thay đổi, hôm nay bạn buồn, không có nghĩa là ngày mai bạn sẽ buồn, nhưng càng không có nghĩa là ngày mai bạn hết buồn, vậy đấy.

Hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, nhưng tháng sau, hoặc một năm sau, hoặc vài năm sau, bạn sẽ nguôi ngoai dần thôi, thời gian xóa nhòa mọi thứ, thay vào đó là những cảm xúc khác đan xen trong cuộc sống của bạn.

Vì thế, nếu có đau buồn, có hụt hẫng, có chán nản, thì hãy gặm nhấm chính cảm xúc của mình đi, nghe thì thật buồn cười có phải không, nhưng mà, cảm xúc dù tốt hay không tốt, dù tích cực hay tiêu cực, thì nó vẫn là cảm xúc cơ mà.

Bạn muốn là một người cảm nhận được cảm xúc, hay vô cảm với mọi thứ. Tôi thà rằng nhớ thương, đơn phương một người, còn hơn không có cảm giác với bất cứ ai.

Khi bạn đã qua tuổi 20, là cái tuổi bạn có nhiều cảm xúc nhất, người ta hay nói: ẩm ương như gái mới lớn, cũng đúng, nhưng đấy chỉ mới dừng lại ở vui buồn lẫn lộn, giận hờn vu vơ mà thôi. Còn khi bạn đã qua tuổi 20, bạn đã phần nào cảm nhận được khá nhiều dạng cảm xúc khác nhau, vui có, đương nhiên rồi, buồn cũng có, cái tuổi đang đi học, hoặc chuẩn bị đi làm, hoặc đang đi làm, là cái tuổi trăn trở nhất.

Cái tuổi yêu đương chập chờn, hôm trước cứ ngỡ đang yêu say đắm thắm thiết lắm lắm rồi, cứ ngỡ ra trường là lấy nhau luôn được đấy, thế mà vài hôm sau đường ai nấy đi, cảm xúc vỡ òa, hụt hẫng vô cùng, rồi chỉ biết ngậm ngùi than thở "cuộc sống mà, chuyện đó có ai ngờ".

Thế rồi buồn, chán, chợt nhận ra, thời gian yêu đương đã chiếm mất 1,2 năm sinh viên gì đấy, chợt nhận ra, người ta đi đây đi đó, người ta làm việc này việc kia, mình yêu đương rồi, chẳng làm được cái quái gì cả, bạn bè cũng ít, xã giao cũng ít, quay đi ngoảnh lại, sắp ra trường đến nơi rồi, ấy thế mà bao dự định dài hàng trăm mét chưa làm được lấy 1 dòng.

Thế rồi suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu nhỉ, ôi thôi cứ cái gì chưa đi, chưa biết thì đi tuốt cái đã, càng chơi, càng cảm thấy thời gian sao trôi nhanh thế, càng chơi, càng thấy không đủ. Và rồi đến một hôm, nhìn người ta có đôi có cặp, rồi chạnh lòng, lại tặc lưỡi, ôi cứ chơi đã, tự do có được bao lâu cơ chứ, sao phải nghĩ.

Cái tuổi này sáng vui, chiều ngồi café một mình, tối lang thang phố phường cũng một mình thì quá là điều bình thường luôn, đôi lúc thèm nhớ thương ai đó, cơ mà chẳng có cảm xúc với ai, rồi ngẫm lại mới thấy, mọi cảm xúc đều rất đáng quý, dù là buồn vu vơ, hay đơn phương ai đó.

Đôi lúc lòng cảm giác cô độc đến lạ lùng, trống rỗng vô thức, không có gì muốn nghĩ đến, càng chẳng có gì để nhớ đến, chợt giật mình, cảm xúc của tôi, nó đi đâu cả rồi. Lại có đôi lúc, mệt mỏi chán chường vô độ, ấy thế mà, nước mắt không thể rơi, lại vỡ òa ra một điều, hóa ra khóc lóc không phải là điều gì ghê gớm, nó còn tốt đẹp hơn so với việc, nhức nhối trong lòng mà mắt vẫn ráo hoảnh, vậy đấy.

Trớ trêu ở chỗ, người ta chỉ mong mạnh mẽ như mình, chuyện gì cũng cười xòa, ôi bình thường ý mà; ôi dời, quá là điều bình thường luôn, vui lên đi, lạc quan đi nào, có ai ngờ rằng, mạnh mẽ quá đến nỗi ăn sâu vào tiềm thức rồi, thì đến nước mắt cũng không thể rơi cơ chứ. Cái gì cũng có cái giá của nó cả, "bây giờ thì trắng mắt ra rồi", cứ nghĩ, mạnh mẽ là tốt lắm đấy, hóa ra, nó chẳng tốt đẹp như lúc đầu bản thân vẫn nghĩ về nó.

Thi thoảng lại ngồi một mình hoài niệm về thời gian đã qua, có những điều tốt đẹp, và không mấy tốt đẹp hay ho gì, mọi thứ vẫn rõ mồn một trong đầu, ấy thế mà, không còn nhớ nổi cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào nhỉ?, không tài nào cảm nhận được cảm xúc của những tháng ngày vui vẻ ấy.

Thế mới biết, cảm xúc nó đáng quý biết nhường nào, vẫn còn cảm xúc, dù thế nào đi chăng nữa, hãy cứ cảm nhận đi, và cứ vui lên rằng "tôi vẫn đang tràn ngập cảm xúc".

Dù thế nào đi chăng nữa, cảm xúc dù là tiêu cực nhất vẫn là điều vô cùng đáng quý, chỉ là bạn vô tình không nhận ra điều tốt đẹp ở nó mà thôi.

Cứ cảm nhận cảm xúc mà bạn đang có thay vì hờ hững và lờ đi nó, đừng để đánh mất cảm xúc rồi, sẽ không dễ dàng tìm lại được như đánh mất tình yêu hay bỏ lỡ vài điều trong cuộc sống.

Hãy nhớ rằng, cảm xúc nó đáng quý lắm, đừng ghét bỏ nó chỉ vì nó khiến bạn tổn thương tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống!

EM CÓ THỂ KHÓC NHƯNG ĐỪNG LÀM ĐAU CHÍNH MÌNH

Được đăng bởi Unknown | 10:46 Danh mục:
Ai trong đời cũng ít nhất một lần nếm trải mùi vị thất tình, em có thể khóc có thể buồn nhưng đừng tự hành hạ chính mình. Đừng làm tổn thương bản thân, đừng nhốt mình trong quá khứ, hãy biết yêu thương chính mình, đấy là điều đơn giản nhất mà chúng ta có thể làm.

Nếu em nghĩ chia tay là hết thì em đã sai, bởi ngoài kia còn bao nhiêu người đàn ông khác đang đợi chờ em, một nửa đích thực của đời em vẫn không ngừng tìm kiếm hình bóng em trong hàng triệu người. Cuộc đời vẫn có hàng triệu mối tình li tan, hàng triệu người yêu rồi buông bỏ. Chúng ta chỉ là một trong rất nhiều ví dụ đó mà thôi.


EM CÓ THỂ KHÓC NHƯNG...

Chính vì vậy đừng bao giờ gồng mình nên để chịu đựng hay gặm nhấm nỗi đau, hãy tự yêu lấy chính mình, ăn món mình thích, đi đến những nơi mình yêu, làm việc mình mong muốn. Bởi cuộc sống này ngắn lắm, chẳng ai biết ngày mai mình sẽ ra sao, vì vậy em hãy hết mình vì ngày hôm nay. Kết thúc một cuộc tình, em hãy nghỉ ngơi, để trái tim được bình yên đôi chút, sau đó đứng dậy và bước tiếp, một ngày nào đó em sẽ tìm thấy được người đàn ông đích thực của đời mình.

Ai cũng có trong mình một nỗi niềm riêng, ai cũng có những khóc khuất muốn chôn giấu, có người chọn cách bộc lộ nỗi buồn ra bên ngoài. Còn em, em chọn cách bộc lộ bên trong, chỉ mình em biết.

Nhưng em à mọi sự chịu đựng đều có giới hạn nhất định, chính vì vậy hãy tìm lấy bình yên mới để trút bỏ nỗi niềm em nhé. Biết đâu bình yên mới đang ngay cạnh mà em không chịu để ý, đôi khi ta nên ngoảnh lại để nhìn thấy người luôn dõi theo ta, bởi chúng ta quá mải mê theo đuổi bóng hình phía trước mà quên đi vẫn có người vẫn luôn chờ đợi ta.

Vẫn luôn có những người thương bên đời em à, những người không mong cầu được đáp trả yêu thương, người như họ vẫn cứ yêu trong âm thầm lặng lẽ, học xác định sẵn sàng hi sinh cả tuổi trẻ dẫu chỉ là đi bên đời em, làm một đường thẳng song song, chấp nhận một tình yêu để đó, họ là những người mang trong mình một tình yêu đơn phương đến đáng thương. Vì vậy thỉnh thoảng hãy dừng lại để biết ai đang dõi theo mình, đang yêu mình trong vô vọng em nhé!
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube