Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

HÃY YÊU CUỘC SỐNG BẠN CHỌN

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 21:40 Danh mục:
Bạn hãy thầm biết ơn cuộc sống khi được ngắm nhìn mặt trời mọc, lắng nghe tiếng chim hót và cảm nhận hương vị nồng nàn của tách cà phê vào mỗi sớm mai. Tận hưởng từng ngày, từng giây phút cuộc sống của bạn sẽ trở nên sâu sắc, đẹp đẽ và thú vị hơn rất nhiều.
Sống với trái tim rộng mở, bạn sẽ cảm thấy mối quan hệ giữa mình với những người xung quanh trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Bạn biết rằng học cách yêu thương chính mình thì đó cũng là lúc bạn học được cách yêu thương con người.


Tình yêu thương sẽ giúp chúng ta sống một cuộc đời phong phú và trọn vẹn. Nó truyền thêm cho bạn sức mạnh, đồng thời giúp bạn sống tốt hơn, cho mình và cho tất cả mọi người.
Hãy nhớ, bạn là một con người mới trong mỗi khoảnh khắc mới. Mỗi ngày là một ngày mới và mỗi ngày là một cơ hội mới để bạn nhận ra ở mình một con người tuyệt vời, đáng yêu và biết yêu thương.
Hãy mang đến những tin tức tốt lành cho gia đình bạn, bạn bè và người thân yêu của bạn. Hãy kể cho họ nghe những gì tốt đẹp đã xảy ra. Hãy chỉ nhớ đến những kỷ niệm vui vẻ, dễ chịu.
Mỗi ngày hãy mang những tia nắng ấm áp đến tất cả những nơi bạn hiện diện. Hãy truyền cho mọi người những cảm giác tuyệt vời mà bạn đang có.
Bạn hãy luôn nhìn về phía trước với niềm tin vào những điều tốt lành và đẹp đẽ sẽ đến với cuộc đời bạn. Bạn hãy hình dung như thế này, nếu bạn đang lái chiếc xe trên đường phố, bạn sẽ nhìn vào đâu khi đang lái xe ? Bạn sẽ nhìn về phía trước để lái xe đúng hướng và tránh những chướng ngại vật, chỉ thỉnh thoảng bạn mới nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát phía sau. Nếu bạn cứ mãi nuối tiếc quá khứ giống như khi bạn lái xe mà luôn nhìn vào kính chiếu hậu.
Ngày hôm qua đã ở lại phía sau. Ngày hôm nay sẽ là một ngày mới mẻ và tuyệt vời…Bạn hãy cứ tin là như thế rồi những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.
Đằng sau những thăng trầm của cuộc sống, bên cạnh sự xoay chuyển giữa niềm vui và nỗi buồn của cuộc đời luôn có chỗ dành cho bạn, thuộc về bạn như niềm tin bạn nuôi dưỡng trong tâm hồn mình.
Trước mỗi thử thách của cuộc sống, bạn hãy luôn tự nhủ “nhất định mình sẽ vượt qua”... Chỉ cần vậy thôi bạn sẽ thấy mình can đảm, kiên cường và nghị lực rất nhiều.
Khi bạn hướng suy nghĩ của mình tích cực, cuộc sống sẽ lung linh với muôn vạn sắc màu đang chờ bạn trải nghiệm, hãy tin vào sự kỳ diệu của Tạo Hóa luôn dành cho bạn những gì đẹp nhất.

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Tháng các linh hồn

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 09:12 Danh mục:
Tháng bảy âm lịch, nhiều người sợ hãi gọi là tháng cô hồn. Người ta sợ những linh hồn lênh đênh cô khổ quay về phá rối, nên dặn nhau cố gắng chay tịnh, nhường nhịn, làm lành. Có linh hồn không và nếu có, linh hồn có trở lại được thế gian không?

Tôi chạnh nhớ ngôi nhà lụp sụp của mẹ Ngư, người mẹ Việt Nam anh hùng có đến 7 người con ruột và rể đã hy sinh. Là một ngày tháng bảy của nhiều năm trước, chúng tôi theo đoàn ủy lạo của tỉnh Bình Thuận đến thăm mẹ. Ngôi nhà tồi tàn, trên bàn thờ sơ sài dày đặc những tấm ảnh, ai cũng còn trẻ quá. Bếp lạnh tro tàn, một niêu cơm nhỏ xíu nghiêng ngả, tảng cơm còn nguyên dấu muỗng khoét.

Tháng bảy, tháng những linh hồn cô đơn mong vài ngày no ấm. Nhưng rất nhiều người còn sống cũng có ấm áp đâu. Tháng bảy năm nào cũng vậy, khác hẳn mọi ngày trong năm, nườm nượp đoàn này đi đoàn khác đến những ngôi nhà mẹ Ngư, trao vội món quà, rộn ràng báo chí ghi hình phỏng vấn. Có ai ngủ lại với mẹ một đêm cho ấm ngôi nhà cô quạnh, ăn với mẹ chén cơm cho chiếc mâm khỏi lệch một bên, thay bàn tay đứa con xoa vuốt tấm lưng nhẹ như bông của mẹ? Không, không ai cả. Người ta còn vội đi chùa khấn vái những người đã mất.

Tôi nhớ những bàn thờ dày đặc chi chít trước sân những ngôi nhà ở ngoại ô Huế. Trong đêm đen, đốm đỏ lập lòe đầu những cây nhang trông càng thê lương vời vợi, có những ngày rầm rì tiếng kinh cầu an cho những người đã khuất trong chiến tranh. Hàng dãy phố người dân tự nguyện cấm đường để căng bạt làm nơi cầu nguyện chung sau các miếu thờ nhỏ. Chúng tôi đã quỳ xuống lặng yên trong những lễ giỗ đó. Nghe mình chìm đi.

Những người mẹ mất con, vợ mất chồng... đã bao năm đó, có ai không ước nguyện lại được một lần gặp nhau? Có không gian nào không từng có những người yêu thương của chúng ta vấn vít? Một ngày kia, bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ trở thành các linh hồn. Vậy thì tại sao lại sợ hãi?

Chúng ta đã khóc thương biết bao nhiêu khi những người thương yêu bỏ ta đi. Bao nhiêu người vẫn hằng đêm khẩn cầu cho người thân đã khuất bình an nơi thế giới bên kia. Thời khắc đất trời qua vòng quay mới, với đa số người Việt Nam, thiêng liêng nhất vẫn là lúc dâng mâm cơm cúng lên bàn thờ tổ tiên, thắp nén hương mời ông bà về chứng giám con cháu vẫn mạnh khỏe, sung túc, hạnh phúc và cầu khẩn phù hộ độ trì. Trong tâm linh người Việt, người đã khuất chưa bao giờ ra hẳn khỏi trí nhớ người còn trên cõi thế.

Nếu linh hồn có thể trở lại thế gian, tôi sẽ vui sướng biết bao thấy lại nụ cười hiền hậu của em gái tôi. Tôi sẽ gặp lại ông ngoại tôi. Ông tôi cao gầy có chòm râu trắng. Tôi sẽ gặp lại bà ngoại tôi. Bà ngoại tôi nhỏ bé và tinh nhanh, đôi mắt nhăn nheo sáng ngời. Bà tôi lưng còng quét mảnh vườn tinh tươm đầy cây thuốc, cứ sau rằm lại cặm cụi phơi chuối khô cho cháu. Tôi sẽ gặp lại thằng bạn thân trời đánh đã bỏ bạn bè rong chơi khi còn rất trẻ. Tôi sẽ gặp lại bao nhiêu yêu thương đã rời chốn này.

Vậy thì có chi mà sợ, tháng của các linh hồn. Chúng ta ai chẳng từng tiếc đã không còn kịp để yêu thương người nào đó. Từng mong thời gian quay trở lại để sống trọn một khoảnh khắc hạnh phúc. Từng ân hận vì đã làm điều lầm lỗi. Vậy nếu những linh hồn có thể quay trở lại trần gian, đó là dịp may hiếm có để chúng ta sẽ sống tiếp nhẹ nhàng hơn trước, là cơ hội để sửa sai, để yêu bù, để thương gấp bội, để kịp nói và kịp làm những gì đã tiếc.



Tháng bảy, rất nhiều người tìm đến chùa làm từ thiện cho người, phóng sinh cho vật. Vậy thì sao phải sợ hãi "cô hồn", những linh hồn đơn độc, bất hạnh, không còn ai tưởng nhớ. Những linh hồn ấy chỉ thiết tha cầu được no ấm và tình thương như tất cả mọi người - điều mà lúc còn trên trần gian họ đã không được hưởng, do ai đó trong chúng ta đã không kịp làm. Hoặc như tín ngưỡng dân gian, họ trở lại để "thưởng thiện, phạt ác". Vậy thì làm được điều gì thiện, hãy làm ngay đi. Bớt được điều nào ác, hãy bớt lập tức. Chớ có sống tham lam, độc ác, hay hời hợt đãi bôi quanh năm rồi cứ tháng bảy đến thì lại đập đầu sám hối và khẩn cầu.

Giá như ai cũng nhớ, ăn hiền ở lành trong hết cả năm chứ không phải chỉ xuýt xoa trong "tháng bảy cô hồn", có lẽ cuộc sống này đã nhẹ nhàng biết mấy.

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Bí mật của những người đã chết

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 17:46 Danh mục:
Cứ mỗi lần một người quen biết mất đi, hay là một người họ hàng thân thiết qua đời, tôi lại ngạc nhiên. Này nhé, với cái chết của những người tương đối xa lạ, ví dụ như một người thân của ai đó ở cơ quan, chúng ta thường phân công nhau đi như một nghĩa vụ chẳng thể không làm.


Chúng ta im lặng cúi đầu thắp hương và để lại phong bì góp cho nhà có đám. Rồi chúng ta bước nhanh ra khỏi bầu không khí tang tóc ấy. Ngay lập tức chúng ta có thể bắt gặp cảnh nói chuyện rào rào, cười đùa rôm rả khi nhạc kèn đám ma vẫn còn rền rĩ văng vẳng.

Cũng có đôi khi chúng ta còn bàn luận xôn xao tới mấy ngày về sự ra đi đột ngột của một ai đó thân quen, mắc bệnh hiểm nghèo. Nhưng mấy ai còn thường nhớ tới họ sau một tháng?

Cũng có đôi khi đi đường, vào những ngày thật đẹp trời, ngắm rặng bàng lên xanh bóng lá, trong ánh nắng dịu dàng và gió mát thổi ào ào khiến tôi muốn phóng như bay qua những cây cầu vượt, đấy, vào những ngày như thế, những ngày thấy lòng vui thơ thới chả hiểu sao tôi lại chợt nhớ tới những người thân yêu đã khuất bóng. Tôi điểm tên, đếm mãi, và thấy nhiều quá, quá nhiều.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn và chúng ta rồi cũng quên người ông từng cõng chúng ta trên lưng làm ngựa nhong nhong thuở ấu thơ. Rồi cũng nhãng đi người bác ở quê từng thay mẹ nhá cơm bón cháo, trông nom ta những ngày chiến tranh, sơ tán. Quên cả người bạn thân vừa mới uống cạn cốc bia cuối ngày, hôm sau đã thấy vợ con khóc mếu báo tin dữ vì đứt mạch máu não... Thậm chí cha mẹ già với ta từng như một, nỗi nhớ thương dường như chẳng thể nào vơi cạn, nhưng sự thật là mỗi khi nhớ tới các người quơ tay ra cũng chỉ là khoảng trống, không hơi ấm!

Đấy, nỗi ngạc nhiên của tôi là khoảng trống ấy. Là khoảng không gian bàng quan ấy. Họ, những người đã chết đi ấy, cũng đã từng như chúng ta đây, gương mặt, giọng nói, dáng hình, mùi mồ hôi, máu và nước tiểu, cơn giận dữ, nỗi chán chường, lòng yêu thương, niềm vui, nỗi buồn, thất vọng và hy vọng... Tất cả đã từng thực đến thế. Nhưng rồi họ đi đâu? Một khoảng trống vô hình mỗi người mất đi vô tình để lại. Hay nói đúng hơn, đấy là khoảng trống vô thủy vô chung mà họ gia nhập vào, hoà tan cùng. Họ biến mất. Nhẹ bỗng. Như thể một quân cờ trên bàn cờ, và một bàn tay vô hình ở trên cao nhấc bổng họ lên, gạt sang một bên. Rồi lại một bàn cờ khác được dựng lên.

Cái chết luôn là quá khứ đã qua, tương lai chưa tới. Cái chết luôn là của ai đó. Cái chết không phải của chúng ta. Hay nói một cách khác, ta biết rằng rồi ta sẽ chết, nhưng dường như sự biết ấy luôn luôn chìm lấp dưới những bản báo cáo phải hoàn thành, cuộc bầu bán nảy lửa ở cơ quan, hàng xóm xây nhà lấn cái mái hiên sang nhà mình, chuyện con cái không chịu đi theo những hoạch định mà chúng ta mong muốn, xấp hoá đơn tháng này phải trả…
Cứ thế, chúng ta sống và ít nghĩ về cái chết. Và vì cái chết không phải của chúng ta cho nên chúng ta thưa thớt về thăm cha mẹ, hoạ hoằn có tạt qua nhà cũng chỉ là để nhờ ông bà trông hộ con cái hay bàn bạc chuyện nhà cửa, tiền nong. Cho nên chúng ta thường đi qua một cây ngọc lan thơm mà không dừng lại hít thở ghi nhận mùi thơm ngọt ngào ấy. Cây ngọc lan năm nào chả thơm, chả nở, rồi sẽ có ngày thư thả, tha hồ mà mơ mộng, còn bây giờ chúng ta đang bị những dòng suy nghĩ lo toan vụn vặt chả có tên, chen chúc trong đầu lôi kéo chúng ta đi...
Tôi có thể đoan chắc với các bạn rằng, rất nhiều hành khách trên chuyến máy bay xấu số MH370 và MH17 trước khi tan biến vào hư không, họ vẫn còn kịp thoáng ước ao được một lần cuối cùng chạm tay vào người thân, muốn lấy lại dù chỉ là một vài phút giây để sướng vui và mỉm cười với cuộc sống. Nếu được sống lại, nhất định họ sẽ nói với chúng ta biết điều bí mật của họ. Các bạn thử đoán xem? Tôi thì đoán, họ sẽ nói: Bất cứ khi nào bạn cảm thấy gương mặt mình đang buồn thảm, lo lắng, hay căng thẳng, hãy hít thở thật sâu và mỉm cười nhé, các bạn, cho dù cuộc sống có đang như thế nào.
Bởi cái chết luôn chảy trong huyết quản và trên từng thớ thịt của các bạn. Con người cần biết quên để mà sống, duy nhất nên nhớ một điều - chúng ta luôn sống chung cùng cái chết. Chúng ta chỉ thực sự sống khi chúng ta luôn ý thức về sự chết từng phút giây.
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube