Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Đừng chỉ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt

Được đăng bởi Unknown | 13:14 Danh mục:

Có hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung vào một phòng trong bênh viện. Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm gần cửa sổ được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với nhau ,kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn trong cuộc sống…

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, mắt hướng ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng của mình cuộc sống đang diễn ra bên ngoài ô cửa nhỏ. Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng.Cứ thế họ cùng tìm thấy niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh “Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Nơi có những chú vịt, chú thiên nga đang nhẹ nhàng lướt mình trên mặt nước,nơi có những em bé đang nô đùa rộn rã tiếng cười, nơi mà các cặp tình nhân tay trong tay, ngập tràn hạnh phúc. Ở nơi đó, muôn hoa rực rỡ sắc màu và còn thấy được cả đường chân trời ửng đỏ trước cảnh hoàng hôn…”

Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho hai bệnh nhân. Và thật buồn… cô phát hiện ra người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ra đi, một cách nhẹ nhàng và bình yên trong giấc ngủ của mình.
Vô cùng đau buồn, cô gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông còn lại ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Cô y tá kéo chiếc giường của anh sát lại bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã thoải mái, cô để anh lại một mình.
Một cách chậm chạp và khó khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà anh có thể nhìn được qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!
Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn cùng phòng, người vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những lời kể.
Cô y tá cho biết người đàn ông đó bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả…
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ

Hạnh phúc là một sự lựa chọn

Được đăng bởi Unknown | 13:07 Danh mục:

Chúng ta thường có suy nghĩ rằng hạnh phúc là kết quả của bánh xe số phận đã an bài vào đúng thời điểm. Bạn bước xuống phố, nhìn thấy tờ 200 ngàn, nhận được lời khen từ một người xa lạ, gặp được một chàng trai hay một cô gái hoàn hảo ( và dĩ nhiện không phải là tự lừa dối bản thân), tới cửa hàng yêu thích của mình và nhận được giảm giá 50% …


Thật dễ dàng cảm thấy hạnh phúc khi mà mọi thứ dường như đi theo đúng hướng mà bạn nghĩ, nhưng tôi nghĩ rằng định nghĩa hạnh phúc theo cách đó sẽ làm giảm đi ý nghĩa của nó, rằng nó là sản phẩm phụ của sự may mắn hay theo cách khác đó là một sự ngẫu nhiên. Trên thực tế tôi thậm chí từng cho rằng may mắn mới là sản phẩm phụ của hạnh phúc, nếu như tôi đang trong tâm trạng cực tồi tệ.
Hạnh phúc không hẳn là ngẫu nhiên.
Luôn có những ngày tươi đẹp, nhưng cũng có những ngày bình thường hay những ngày cực tồi tệ và chính những ngày đó bản chất thật sự của hạnh phúc sẽ được hé lộ. Đã bao giờ bạn gặp một người luôn giữ tinh thần lạc quan, bất kể họ đang có một ngày thật tồi tệ, và mọi thứ sai lầm như đang theo chiều hướng tiếp tục sai? Nếu như bạn cũng đang có một ngày tồi tệ, chỉ cần ở cạnh những người như vậy cũng có thể làm bạn cảm thấy phấn chấn lên (mặc dù với nhiều người đó là sự phiền toái, nhưng những điều đó thường bắt nguồn từ sự ghen tị). Những người có thể cười trong các hoàn cảnh khó khăn nhất đều học được bài học quan trọng, chính là bài học mà tôi đã khẳng định ở trên : hạnh phúc không hẳn là điều ngẫu nhiên.
Đúng vậy, sự lựa chọn. Không phải là sự ngẫu nhiên, cũng không phải là món quà từ trên trời rơi xuống. Dĩ nhiên sẽ thật tuyệt nếu nhận được những món quà và bạn dễ dàng cảm nhận được hạnh phúc khi có được nó, nhưng hạnh phúc là những gì thuộc về lựa chọn để thấy được sự phiêu lưu khám phá trong từng khoảnh khắc, chọn để hiểu rằng luôn luôn có ánh sáng nơi cuối đường hầm, rằng luôn luôn thấy được điều tốt trong mọi tình huống và trong mỗi con người bất kể mọi thứ có khủng khiếp đến mức nào. Đó là chìa khóa cho hạnh phúc : hãy chọn nó. Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng để lựa chọn, và đôi khi nó là điều bạn muốn làm sau cùng. Những khi đau buồn, hoặc khi bạn không thể có thời gian nghỉ cho chính mình, đôi khi bạn chỉ muốn hờn dỗi, và buồn bã để nỗi buồn kéo dài. Đó là một phản ứng tự nhiên nhưng nó cũng đòi hỏi cách bạn ứng xử, đó là sự lựa chọn. Và chọn cách hạnh phúc sẽ làm bạn thấy tốt hơn, mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn và kiên cường hơn.
Chúng ta luôn có quyền lựa chọn để trở nên hạnh phúc .
Học cách thay đổi thái độ là một điều khó khăn nhưng cuối cùng nó rất xứng đáng. Khi ta chọn cách để hạnh phúc, mọi thứ có xu hướng làm việc thuận theo ý muốn và may mắn dường như luôn bên cạnh chúng ta; và thậm chí nếu mọi thứ không xảy ra theo cách mà bạn mong đợi, thì nếu bạn chọn để hạnh phúc, bạn có thể chấp nhận mọi tình huống bất kể nó là gì và tận hưởng cuộc sống bất chấp nó đối xử với bạn thế nào.

Hạnh phúc thật sự ở đâu ?

Được đăng bởi Unknown | 13:05 Danh mục:

Nếu hạnh phúc là thứ ẩn nấp để cùng con người tham gia trò trốn tìm thì cuộc sống này liệu có còn thời gian cho yêu thương? Vì thế, hãy dừng cuộc tìm kiếm hạnh phúc ấy lại bởi nó không phải là đích đến mà nó là thứ luôn hiện hữu song hành bên ta, chỉ vì ta quá bận rộn với cuộc sống bộn bề mà ta quên mất nó đấy thôi. Nếu đến đây mà bạn vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc của mình ở nơi đâu thì tôi chỉ bạn nhé.

Hạnh phúc nằm ở đôi môi của bạn đấy Một đôi môi biết mỉm cười và biết nói lời yêu thương chính là cửa ngõ dẫn đến hạnh phúc an nhiên của con người. Nếu bạn chỉ biết than vãn, chỉ biết oán trách những trớ trêu của cuộc đời, chỉ biết dùng lời nói để chê bai, mỉa mai, công kích người khác thì đừng hỏi “Vì sao tôi không thấy hạnh phúc”. Hãy nói về những yêu thương tốt đẹp, hãy mỉm cười với cuộc sống xung quanh, hãy dành những lời ngọt ngào cho những người bạn yêu quý và bạn sẽ thấy hạnh phúc nảy nở từ đôi môi.
Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ Chẳng có ai ôm trong lòng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đã làm tổn thương bạn, họ đã phản bội lòng tin và hằn trong lòng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hãy đặt tay lên ngực mình và dặn với chính mình “Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù” Vì thế, bằng cách này hay cách khác, hãy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính mình một món quà chứ đầy hạnh phúc và an nhiên. Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện gì nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được thì ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau. Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao.
Hạnh phúc thật sự ở đâu ?
Hạnh phúc nằm ở Cho chứ không phải Nhận Hãy cho đi những thứ bạn muốn nhận rồi cuộc đời sẽ trả lại cho bạn những điều mà bạn muốn, có thể nó không đến từ người bạn cần nhưng chắc chắn rằng trong dòng đời sau này, sẽ có người cho bạn lại những điều như thế. Đừng đòi hỏi điều gì khi bản thân không làm được. Sự hụt hẫng khi điều mình muốn không được đáp lại rất dễ đẩy bạn vào hố sâu của thất vọng. Vì thế, đừng tự giết cảm xúc của mình chỉ vì những đòi hỏi cho thỏa mãn cảm xúc của bản thân, hãy học cách cho đi thật nhiều, cuộc sống này, không để bạn chịu thiệt thòi đâu.
Hạnh phúc là khi bạn biết Đủ Nói theo kiểu dân gian là “cái gì quá cũng không tốt”. Yêu thương quá sinh gò bó, quan tâm quá sẽ khiến mất tự do, ghen tuông quá cũng mất vị tình yêu và cái gì cũng thế, chạm đến chữ Đủ sẽ chạm được hạnh phúc tròn vị. Đừng chạy theo cái gì quá hoàn chỉnh và cũng đừng ép bản thân phải trở nên quá hoàn hảo, yêu thương vừa đủ, ấm áp vừa đủ, quan tâm vừa đủ và bên nhau vừa đủ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Và hạnh phúc chẳng nằm ở đâu xa, nó nằm ngay trong trái tim của chính ta, khi bản thân chông chênh mệt mỏi, hãy đặt tay lên tim và tự nỏi “Rồi mọi thứ sẽ ổn”. Khi nối buồn xâm chiếm tâm trí và cô đơn thống trị lấn át hạnh phúc, hãy tìm một khoảng không gian riêng với những bản nhạc ta yêu, những món ăn ta thích và tự nói với lòng “Hết hôm nay thôi nhé, ngày mai ta sẽ lại mỉm cười”. Đừng gắng gượng, hãy đối diện và tìm cách giải tỏa nỗi buồn và mang hạnh phúc quay về. Hạnh phúc của ta nên tự ta xây lấy, đừng chạy theo người khác để thỏa mãn lòng họ và mang về thứ hạnh phúc ảo sẽ chết theo thời gian.

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

TRONG CUỘC ĐỜI, BẠN NHẤT ĐỊNH SẼ GẶP MỘT NGƯỜI...

Được đăng bởi Unknown | 13:40 Danh mục:
Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, khi vui, họ ở bên chúc mừng, khi buồn, họ sẽ ôm lấy vai bạn cùng khóc. Người sẵn sàng mắng cho bạn một trận khi làm sai, nhưng lại rất kiên nhẫn dìu bạn bước qua những chông gai thử thách. Người mà hầu như biết rõ tất tần tật mọi khuyết điểm cũng như ưu điểm của bạn, người nắm trong tay rất nhiều bí mật mà bạn đang cất giấu. Đó, chính là bạn thân của bạn.

Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, mỗi ngày si mê chờ bạn trước cổng nhà, để đợi bạn cùng đi học. Bất chấp Trời nắng hay Trời mưa, bất chấp ngày giá rét hay ngày nắng gắt, người đó vẫn kiên nhẫn chờ bạn, đón bạn bằng một nụ cười tươi tắn rạng rỡ. Người luôn bao dung với tính khí ẩm ương kỳ cục của bạn và sẵn sàng đạp xe mấy cây số để mua kem đến cho bạn chỉ vì bạn kêu thèm. Đó là chàng trai yêu thầm bạn thời đi học.



Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, mỗi lần nhìn thấy đều khiến trái tim rung rinh xao động. Người mà bạn tình nguyện làm mọi thứ chỉ để được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ. Người mà chỉ cần làm một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến bạn thao thức trằn trọc suốt đêm.

Người luôn là nhân vật chính trong mỗi câu chuyện bạn kể với bạn bè, và xuất hiện dày đặc trong cuốn sổ nhỏ nhỏ xinh xinh mà bạn gọi là nhật ký. Nhưng người đó, dù có làm cách nào, dù bạn có yêu họ đến đâu, vĩnh viễn cũng không bao giờ hướng ánh mắt về phía bạn. Đó là người mà bạn yêu đơn phương.

Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, dù cho bạn có làm gì, anh ấy vẫn luôn kiên trì theo đuổi. Anh ấy lấy lòng tất cả những người xung quanh bạn, và cuối cùng chiếm gọn trái tim bạn. Dưới ngọn đèn đường ấm áp, anh ấy trao cho bạn nụ hôn đầu say mê và những lời yêu thương ngọt ngào đắm đuối. Đó, chính là mối tình đầu của bạn.

Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, trước mặt bạn luôn luôn vui vẻ nói cười và tuyên bố rằng rất mến bạn, rất yêu bạn. Nhưng sau lưng, họ bịa ra đủ thứ chuyện để dìm hàng bạn, bêu riếu bạn. Họ, tạm gọi là, những “anti - fan” của bạn.

Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người, luôn khắt khe với những việc làm của bạn, lúc nào cũng chỉ trong trạng thái chực chờ để vạch ra những lỗi sai của bạn, nhưng sẽ sẵn sàng tuyên dương bạn với người khác nếu bạn lập công lớn. Đó, chính là sếp của bạn.

Và trong cuộc đời, bạn cũng sẽ gặp được một người, rất ít khi nói 3 tiếng “anh yêu em”, nhưng luôn luôn muốn ở bên cạnh bạn dù đang vui hay đang buồn, dù lúc bận rộn hay khi rảnh rỗi. Người mà khi mỏi mệt có thể dựa vào bờ vai vững chắc nghỉ tạm một lát, khi lạnh có thể mượn bàn tay ấm áp ủ lấy đôi tay đang buốt giá của mình. Người bất thình lình lồng vào ngón tay bạn một chiếc nhẫn và khiến bạn giật mình bởi màn cầu hôn không thể ngọt ngào hơn. Đó, là người chồng tương lai của bạn.

Bạn thấy đấy, trong cuộc đời, bạn sẽ gặp rất nhiều người. Những người kể trên đây, có thể bạn sẽ gặp đầy đủ không sót người nào, nhưng cũng có thể chỉ gặp duy nhất một người mà thôi. Dù gặp ai, nhất định bạn cũng nên quý trọng. Tốt hay xấu, họ cũng đều góp phần làm cho cuộc sống vốn tẻ nhạt và vô vị của bạn thêm sôi động, ý nghĩa hơn.

Người tốt giúp bạn vượt qua, kẻ xấu khiến bạn tiến xa. Và lỡ nếu người ta có rời bỏ bạn, cũng không nên ôm hận thù oán trách. Vì mỗi người đều có những con đường riêng, may mắn vô tình một lúc nào đó, nhân duyên cho chúng ta gặp nhau, đi cùng nhau một quãng, nhưng đến ngã rẽ, dù muốn dù không cũng phải nói lời tạm biệt.

Chỉ mong, bạn biết trân trọng người đang ở bên. Để mỗi giây phút cùng nhau, sẽ mãi là những tiếng cười trong trẻo và hạnh phúc...

7 ĐIỀU CẦN "HỌC"... SUỐT ĐỜI

Được đăng bởi Unknown | 13:33 Danh mục:
7 điều sau đây, chúng ta cần học và nhớ suốt đời; có người cả đời cũng chưa học hết những điều này...

Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Giữ tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn.

Thứ ba, ”học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?

Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được.

Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ mừng vui cùng cho họ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.

Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bè bạn yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.


Đã bao lâu bạn không tự yêu thương lấy chính mình?

Được đăng bởi Unknown | 13:29 Danh mục:

Trong một vòng luẩn quẩn các loại tình yêu, khi nếm thử một chút từng vị từng vị một, bạn sẽ nhận ra rằng, dư vị của tình yêu khi biết trân trọng bản thân mình sẽ tạo ra cảm giác bình an vô cùng.

Bởi vì trước khi yêu một ai đó, bạn cần phải biết cách yêu bản thân, như thế mới có thể khiến người bạn yêu được hạnh phúc. Đừng lăn xả vào những mối quan hệ chồng chéo, bán mạng để yêu khi cuối cùng cũng chẳng nhận được gì ngoài tổn thương và đau khổ.
 
Thật ra, con người ta càng trưởng thành, càng tìm cho mình một cách để chống đỡ mọi khó khăn ập đến, cho dù là sóng gió gì cũng có thể vượt qua. Thế nhưng, khi con người ta càng trưởng thành, lại càng vô tình lãng quên cách yêu thương chính mình.
 
Đừng cho rằng cứ yêu bản thân là ích kỷ. Yêu bản thân đơn thuần chỉ là một cách trân trọng may mắn được tồn tại, không phải là đóng cửa trái tim với những người xung quanh. Tâm hồn và cơ thể đều là của bạn, việc bạn đối xử với chúng thế nào cũng quyết định tới trách nhiệm của bạn với cuộc đời mình. Vì vậy, nhất định đừng trở thành kẻ vô trách nhiệm.


Đã bao lâu rồi bạn vì bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia mà chưa thể thực hiện được kế hoạch đi du lịch đâu đó?
Đã bao lâu rồi bạn chưa dám dành một số tiền tiết kiệm được ra để mua một món đồ có thể là hơi xa xỉ, nhưng bạn đã mong ước từ lâu?
 
Đã bao giờ bạn chưa dám thoải mái thể hiện toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của mình trước chốn đông người mà không cần e dè, cân nhắc?
 
Đã bao lâu rồi bạn cứ làm theo cảm nhận của người khác, mà bỏ quên bản thân mình muốn gì?
 
Đã bao lâu rồi bạn chưa có thời gian săn sóc kỹ cho bản thân, ngủ một giấc thật dài, đọc vài ba cuốn sách nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy thật đẹp để xuống phố tản bộ, mua những gì muốn mua, ăn những gì muốn ăn, giải tỏa toàn bộ mệt mỏi tích tụ, hưởng thụ những gì mình đáng được nhận?
 
Đã bao lâu rồi bạn chưa như thế?
 
Lãng quên yêu chiều bản thân cũng là một kiểu thói quen, giống như việc khi bạn yêu một người, bạn sẽ dần dần học cách khước từ nguyện vọng của mình để theo đuổi những mục tiêu của người ấy đặt ra. Bạn học cách sống theo chuẩn mực của người khác, khi đuổi theo những thứ chính bạn còn chẳng tìm ra ý nghĩa, bạn đã vô tình làm tổn thương chính mình.
 
Bạn biết không, yêu thương bản thân mình để mà, khi không yêu được người khác, bạn vẫn có thể quay về đúng quỹ đạo cuộc sống. Mặc dù đau lòng nhưng vẫn cứng cỏi đủ để biết cách vươn lên. Yêu bản thân mình, có nghĩa là, không để mình phải chịu quá nhiều dư chấn sau mỗi lần bị tổn thương.
 
Con người sinh ra, có quá nhiều thứ tình yêu để phiền muộn hàng ngày, cũng có quá nhiều kiểu tâm tư khiến lòng nặng trĩu. Thế nhưng, còn một thứ tình yêu khác, một thứ tình yêu luôn khiến bạn trở nên mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng cũng rất nhẹ nhàng để cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.
 
Trong một vòng luẩn quẩn các loại tình yêu, khi nếm thử một chút từng vị từng vị một, bạn sẽ nhận ra rằng, dư vị của tình yêu khi biết trân trọng bản thân mình sẽ tạo ra cảm giác bình an vô cùng.
 
Vậy thì, trước khi dõng dạc tuyên bố mình yêu một ai đó, hãy biết cách yêu chính bản thân mình trước đã, có như vậy, bạn và những người xung quanh mới cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc lan tỏa.

Cứ ngã vài lần ắt biết cách tự đứng lên

Được đăng bởi Unknown | 13:27 Danh mục:

Chúng ta đâu thể cứ trôi theo thời gian mà êm đềm sống qua mấy thập kỷ? Chỉ có cuộc đời luôn là bài học, sau bao lần thử thách, dạy chúng ta sống đúng là mình, sống mạnh mẽ, sống kiên cường và bao dung.

Chúng ta không thể ngồi yên một chỗ để học lái xe, cũng không thể chỉ ăn cơm, uống nước mỗi ngày mà trưởng thành để làm những người lớn theo đúng nghĩa. Chúng ta không thể khép chặt trái tim để yêu một ai đó, càng không thể hời hợt đứng yên cả cuộc đời, để vô cảm nhìn ra thế giới mà vẫn đòi hỏi một cuộc sống phải có ý nghĩa.
 
Nếu chưa thử, sẽ vĩnh viễn không biết mình có thể làm được những gì. Nếu chưa vượt chướng ngại vật, sẽ vĩnh viễn không biết hóa ra mình có sức bền và sức bật lớn đến thế.
 
Có rất nhiều người, luôn e dè và sợ hãi khi đối diện với chính cuộc đời mình mỗi ngày, chứ chẳng cần qua sóng gió. Những nỗi sợ thất bại, sợ vấp ngã, sợ phải đánh đổi, làm chúng ta không dám bước chân, không dám tiếp nhận thử thách.
 
Khi chưa trải qua sẽ nghĩ mọi sự thử thách là cơn ác mộng, bước chân vào sẽ là đau đớn, là thương tổn, phần nhiều người vì thế mà e dè chuyện bước đi.


Ngày bé, chẳng phải ai cũng đã qua thời gian học cách bám vịn vào tường và men theo để bước, ngã rất nhiều lần, khóc cũng rất nhiều, từ đó mới biết đi. Đứng thẳng và bước đi chính là một bản năng của con người, chứng tỏ chúng ta cần phải dũng cảm và mạnh mẽ tiếp nhận thử thách, mới có thể học cách thành thục đứng trên đôi chân của chính mình.
Câu chuyện tập đi cũng là ví dụ cho cách đối diện với thử thách. Ban đầu chẳng ai biết, nhưng dần dà sẽ quen. Từ “tập” cho đến “biết” phải trải qua một quá trình dài vấp ngã, những vết thương cả lớn cả nhỏ có thể sẽ lưu dấu vào cơ thể cho đến lúc lớn lên, để nhắc chúng ta đã từng có thời kỳ sinh trưởng bình thường như bao người khác.
 
Thật sự, ở đời cũng vậy. Phải vấp ngã vài lần mới có thể biết cách tự đứng lên vững chãi, phải trải qua sóng gió vài lần mới học cách kìm chặt chân không bị phong ba lật nhào, phải chịu đau thương vài lần mới học cách cứng cỏi để không vì thế mà suy sụp.
 
Chúng ta đâu thể cứ trôi theo thời gian mà êm đềm sống qua mấy thập kỷ? Chỉ có cuộc đời luôn là bài học, sau bao lần thử thách, dạy chúng ta sống đúng là mình, sống mạnh mẽ, sống kiên cường và bao dung.
Cứ ngã đi, rồi sẽ biết cách đứng dậy thế nào. Học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, học cách tự làm tất cả mọi thứ, học cách đối diện với những nấc thang sẽ phải bước qua.
 
Nếu còn e ngại, chắc chắn sẽ không thể làm được. Nếu còn chần chừ, cơ hội sẽ chạy vụt qua. Chúng ta không thể ngơ ngẩn nhìn bản thân đứng yên, vậy thì hãy chạy đi. Chạy trên con đường chúng ta phải chạy, chạy đến mục tiêu mà chúng ta muốn nhắm đến, đừng sợ đường tối, đừng sợ sỏi đá, gai nhọn. Hết chặng đường tối sẽ có một chặng đường sáng, quan trọng nhất là phải kiên trì, và học cách chấp nhận.

Hãy sống vì bản thân mình trước

Được đăng bởi Unknown | 13:25 Danh mục:

Hãy nhìn những điều tốt đẹp mà bản thân bạn đã từng làm được, dù không nhiều đến mức để cả thế giới nhìn thấy, nhưng đủ để những người yêu thương bạn phải tự hào rằng có một người như bạn ở bên.

Có những người mắc phải sai lầm một đến hai lần, rồi họ cố tìm mọi cách để thoát ra, nhưng không thể. Đơn giản vì họ không tin vào bản thân mình, họ không nghĩ rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.
 
Có những người cứ ngộ nhận, luôn lưỡng lự trước mọi việc nên vô tình họ tự đánh giá thấp chính bản thân mình. Đến một lúc nào đó những người xung quanh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của họ, họ bị lãng quên.
 
Có những người cảm thấy họ chưa hoàn hảo, họ không là gì cả. Đòi hỏi những điều quá sức tưởng tượng để rồi không sống với hiện tại, bỏ quên quá khứ, đến một lúc nào đó họ cũng sẽ đánh mất cả tương lai.
 
Nhưng cũng những người bị đối xử bất công, rồi bị xem thường, bị hiểu lầm… vậy mà họ vẫn luôn tự nói với mình rằng: “Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà!”. Thế nên họ vẫn vượt qua được mọi chuyện, dù tồi tệ đến đâu thì họ vẫn tồn tại.


Hoặc nhiều người luôn mỉm cười được kể cả khi tất cả những người khác đang khóc than. Đơn giản vì họ đã luôn nhắc nhở bản thân phải học cách chấp nhận mọi khổ đau, khó khăn của cuộc sống, để đến một lúc nào đó, khó khăn chỉ như một bài toán sao. Dĩ nhiên, mọi bài toán đều có đáp án, người bình tĩnh sẽ giải được, còn kẻ hấp tấp chỉ chuốc lấy bực tức, khó chịu mà thôi.
 
Vì sao lại có những sự khác biệt đó?
 
Bởi sự ích kỷ, vì những định kiến tự con người ta tạo ra.
 
Hãy thôi nghĩ về bản thân mình quá nhiều, đến mức không còn nhận ra những điều tốt đẹp xung quanh. Thôi mặc quần Jean bụi bặm yêu thích chỉ vì có người nói trông nó thật lố bịch. Không dám đến quán uống bia chỉ vì người ta nói ăn nhậu là không tốt. Không dám nói “không!” khi người khác yêu cầu bạn làm những việc bạn không thích chỉ vì sợ người đó sẽ không còn nói chuyện với bạn nữa. Thay vì cố gắng làm hài lòng tất cả suy nghĩ của người khác về mình, hãy sửa lại những điều bạn nghĩ bản thân mình chưa thật sự tốt. Và đó là quyết định của bạn chứ không phải của bất kỳ ai khác, miễn nó thật sự đúng đắn.
 
Hãy nhìn những điều tốt đẹp mà bản thân bạn đã từng làm được, dù không nhiều đến mức để cả thế giới nhìn thấy, nhưng đủ để những người yêu thương bạn phải tự hào rằng có một người như bạn ở bên.
 
Hãy sống vì chính bản thân mình xem, khi bạn làm được điều đó rồi, bạn sẽ biết khả năng của bạn kỳ diệu biết bao nhiêu, bởi đã làm những điều tưởng chừng như không thể!

Để mẹ dạy con thế nào là phụ nữ xấu

Được đăng bởi Unknown | 13:20 Danh mục:

Con ạ, nếu sinh ra con không được xinh đẹp, ưa nhìn như người ta thì đó là lỗi của mẹ. Nhưng nếu con bị người đời nói này nói nọ, rằng con sống không đàng hoàng, tốt đẹp, hoặc cuộc sống này luôn khiến con bất mãn, thì đó là lỗi của con.

Ở xã hội này, họ vẫn kháo nhau: “xấu là một cái tội”.
 
Và nếu có ai nói điều đó với con, đừng buồn, hãy cảm ơn họ. Với mẹ, đây là một lời nhắc nhở đáng giá để con luôn biết trau chuốt cho ngoại hình và quan tâm tới nhan sắc. Là phụ nữ, đừng bao giờ tự cho phép mình xem thường vẻ bề ngoài và bỏ bê chăm sóc bản thân.
 
Vì con biết không, đẹp chưa lúc nào là bất lợi.
 
Nhưng với mẹ, phụ nữ xấu không phải là vì mũi tẹt, mắt híp, môi sề, cằm vuông…
 
Con ạ, nếu sinh ra con không được xinh đẹp, ưa nhìn như người ta thì đó là lỗi của mẹ. Nhưng nếu con bị người đời nói này nói nọ, rằng con sống không đàng hoàng, tốt đẹp, hoặc cuộc sống này luôn khiến con bất mãn, thì đó là lỗi của con.

 
Phụ nữ xấu, với mẹ, trước hết là những người không biết yêu những gì mình đang có trong tay. Trái lại, họ luôn tự ti và dằn vặt, loay hoay với những điều mình sở hữu. Nhan sắc, trí tuệ, tình yêu và vô vàn những thứ khác – đừng vì những tiêu chuẩn chẳng biết có phải là chuẩn mực hay không của thiên hạ mà tự đẩy mình xuống vực, rồi có cố cũng chẳng thể lên…
 
Phụ nữ xấu, với mẹ, là những người không thể tự làm chủ, luôn dựa dẫm vào người khác, đặc biệt là đàn ông. Con biết không, đàn ông không bao giờ là bảo hiểm của cuộc đời con được! Con quyến rũ nhất khi con độc lập. Và con cũng sẽ hạnh phúc nhất khi cuộc sống của mình chẳng phụ thuộc vào bất cứ ai.
 
Phụ nữ xấu, với mẹ, là những người chỉ biết cam chịu chứ không muốn vươn lên. Giá trị của con nằm ở chính những gì mà con cố gắng. Cứ giữ lấy khư khư cái suy nghĩ đàn bà sinh ra là đã khổ, thì đến bao giờ - chúng ta – những người cho rằng mình khổ mới sung sướng được đây?


Phụ nữ xấu, với mẹ, là những người không biết mình đang đứng ở đâu. Sự tự tin khiến con đẹp hơn, nhưng những ảo tưởng quá đà lại dễ làm con vỡ mộng. Sống trong đời, xấu hay xinh, con cũng cần phải tỉnh! Cái đầu có sáng, con mới mong cuộc sống dễ dàng…
 
Con gái ạ, có hàng trăm cách để khiến mình đẹp lên, nhưng cũng có hàng nghìn cách khiến mình xấu xí đi theo một nghĩa nào đó. Những khuyết tật trong nhân cách mới thực sự là điều xấu nhất, mẹ lo!
 
Mẹ chỉ cần con luôn yêu lấy bản thân, và an nhiên với những gì mình có. Vì miệng lưỡi người đời, có bao giờ dễ trôi?



Đừng để thời gian trôi qua trong tiếc nuối...

Được đăng bởi Unknown | 13:11 Danh mục:

Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó.

Khi còn trẻ, ta thường nghĩ bản thân mình có rất nhiều thời gian. 

Rằng nếu lần này thất bại, chúng ta sẽ sửa lại vào lần kế tiếp. 

Rằng nếu lần này không gặp may, ta sẽ tiếp tục thử thêm vận may một lần nữa. 

Và, hết lần này đến lần khác, ta suy nghĩ như vậy. Dần dần, ta không thật sự biết quý trọng những khoảng thời gian quý giá mà ta sở hữu. Ta trở nên dễ dãi với chính bản thân mình, cho phép mình cuốn trôi đi theo thời gian và “Tôi sẽ làm lại mọi thứ nếu có thể”. Ta lầy lội, ngập ngụa trong vũng bùn khó khăn không lối thoát. Và rồi, ta bỏ lỡ nhiều cơ hội mà đáng lẽ đã phải thuộc về ta trước đó.

“Don’t miss what you don’t want to miss” - “Đừng bỏ lỡ những thứ mà bạn luôn trông chờ”. Tôi nhớ câu slogan này đã được tung ra vào những giây cuối cùng của một mẩu quảng cáo của nước ngoài. Ngắn gọn, súc tích nhưng lại neo đậu nhiều suy nghĩ trong đầu người xem. Thực tế, thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi  thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó. Bạn không chấp nhận rằng thời gian là hữu hạn, là tuổi trẻ sẽ tàn lụi, là vẻ đẹp sẽ héo úa, là tình yêu sẽ chết đi khi những năm tháng vội vã đi qua…


Những bước chân chập chững tập đi, những lần ngã xe đạp trầy trụa đầu gối, hay những lần nằm trong vòng tay mẹ và nghe thấy tiếng vỗ về “Rồi con sẽ làm được thôi”, liệu tất cả những khoảnh khắc ấy có thể quay trở lại được hay không? Nếu như là có, thì người ta đã không cảm thấy mắt cay xè khi bất chợt một ngày nhìn thấy những tấm ảnh xưa cũ nơi góc nhà…

Một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay, một nụ hôn vụng về lúc mới biết yêu liệu có thể được “tua” lại như cuốn phim trên màn ảnh mà thường xem được hay không? Bởi vì là không, nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình…

Liệu những bữa cơm sum họp gia đình, những nụ cười trên môi thắt chặt, hay những bữa tiệc sinh nhật với nến, hoa, và âm nhạc có  thể “mặc định” xảy ra từng ngày, từng tháng, hay từng năm? Bởi vì nếu điều đó là có, thì những giọt nước mắt muộn màng khi nhìn vào di ảnh người thân quen đã không tồn tại…

Dòng đời vội vã, nhiều khi nghiệt ngã, đừng bỏ qua nhau nếu như không muốn rời xa.

Đừng để thời gian qua đi mà không lấy lại được gì. Đôi khi vấn đề không phải là quá khứ hay tương lai, mà là “có” hay “không”, là sẽ mãi có được hay là không bao giờ sở hữu.  Học cách quý trọng những thứ mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị của thời gian, thì ít nhất, bạn sẽ không phải nuối tiếc bất kì điều gì. Vì trong cuộc sống, có những cơ hội không bao giờ đến lần thứ hai…

Thời gian hữu hạn, vô vàn nỗi lo, nhưng đừng vì thế mà bỏ ngỏ…

Hãy yêu thương mẹ cha ngay khi có thể

Được đăng bởi Unknown | 13:07 Danh mục:

Suốt từng ấy năm tháng, chỉ có cha mẹ là người luôn dõi theo con, luôn lo lắng cho con, làm mọi việc vì con mình… Còn chúng ta, vì quá bận bịu, mải mê với cuộc sống mà chợt quên đi điều gì đó…

Mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương, có thể vui mừng vì thấy hôm nay mình xinh hơn, đẹp hơn. Đôi khi, có thể buồn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, vì hôm nay mình có thêm một cái mụn, hay hôm nay sao mắt mình thâm quầng thế… Nhưng đã bao giờ, ta thử dừng lại và nhìn vào cha mẹ của mình, để nhận ra những thay đổi mà bấy lâu nay ta chưa hề quan tâm?

Những người mẹ, người cha chẳng bao giờ đòi hỏi con cái phải làm gì cho mình, bởi đối với họ, chỉ cần thấy con mình được vui vẻ, hạnh phúc là quá đủ. Còn chúng ta, những đứa con thì lại quá vô tư, vô tư đến mức trở thành vô tâm lúc nào không hay. Cũng phải thôi, bởi trong vòng tay cha mẹ, ai cũng như một đứa trẻ mà…

 Khi còn là một đứa trẻ con, tận tới khi đã đi học cấp 1, vòng tay cha mẹ vẫn luôn giống như một “thế lực” có sức mạnh vô hình, có thể bảo vệ, che chở ta khỏi mọi nguy hiểm.

Học cấp 2, từng miếng ăn, hay cả tới bộ quần áo cũng được cha mẹ lo cho tận nơi. Lớn hơn rồi đấy, nhưng vẫn được bảo bọc như một em bé vậy.

Lên cấp 3, bắt đầu biết rung động, biết vui, buồn, biết giận hờn vu vơ. Có những khi, vì tình cảm của riêng mình mà không để ý tới cha mẹ, rồi bỏ ăn khiến cha mẹ lo lắng, rồi “giận cá chém thớt”, nổi giận cả với cha mẹ…

Vào Đại học, tất bật với cuộc sống sinh viên, với bạn bè, với đủ các hoạt động xã hội… Vẫn là cha mẹ luôn dõi theo, lo cho sức khỏe của con, hỏi xem đã hết tiền chưa để còn gửi…

Đi làm, vòng quay công việc, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương lại cuốn đi. Sáng vội vã đi sớm, khi về nhà thì đã quá khuya. Vẫn là cha mẹ ở đó chờ con về rồi mới yên tâm đi ngủ.

Suốt từng ấy năm tháng, chỉ có cha mẹ là người luôn dõi theo con, luôn lo lắng cho con, làm mọi việc vì con mình… Còn chúng ta, vì quá bận bịu, mải mê với cuộc sống mà chợt quên đi điều gì đó…


Nhưng hãy thử dừng lại, dù chỉ một phút thôi, để nhìn lại cha mẹ mình, để thấy mái tóc mẹ đã bạc thêm vài sợi, thấy khóe mắt cha có thêm vài vết chân chim.

Hãy nhớ lại những lúc mẹ đã nói dối rằng mẹ không sao trong khi mẹ đang ốm, những lúc cha khuyên răn mà ta cứng đầu không chịu nghe theo… Hãy nhớ lại những khi ta học bài ôn thi, vẫn là mẹ thức tới tận khuya, mang vào phòng cho con cốc sữa, đóng cửa rồi mà vẫn trằn trọc không yên. Hãy nhớ lại những khi cha ngồi chờ bên cửa, sợ con về khuya lại xảy ra chuyện gì…

Chỉ một phút mỗi ngày thôi, nhìn lại những gì cha mẹ đã làm cho ta, rồi nghĩ lại xem mình đã làm gì cho cha mẹ… Rất có thể, một lúc nào đó, khi ta muốn bên cha nhiều hơn, muốn nói rằng “Con yêu mẹ” thì lại quá muộn rồi…

Hãy trân trọng hơn những phút giây hiếm có bên cha mẹ, đừng để khi nhận ra thì đã quá muộn. Bởi sẽ có một ngày, khi ta khao khát có được sự bình yên bên cha, sự ấm áp trong lòng mẹ thì sẽ không còn nữa…

Khi trái tim già cỗi...

Được đăng bởi Unknown | 13:03 Danh mục:

Thời gian rồi cũng sẽ qua đi, tiền tài, danh vọng, sự thành đạt rồi cũng sẽ qua đi, bạn cũng sẽ không còn trẻ nữa, nhưng duy chỉ có trái tim bạn, là còn đủ sung sức mà thôi.

Hãy nhớ lại xem, lần đầu tiên tim bạn đập loạn nhịp vì một người nào đó, là lúc nào nhỉ?

Có thể bạn nhớ, cũng có thể bạn không nhớ, có thể là bạn từ trước đến giờ chỉ yêu một người hay yêu quá nhiều đến mức chẳng phát hiện ra, hoặc cố tình không nhớ về những gì mình đã trải qua, nhưng đối với tôi, đó là một khoảng thời gian đã thuộc về những ngày xưa cũ mất rồi.

Khi còn trẻ, ta rất dễ để yêu một người. Từ ánh mắt, từ nụ cười, từ giọng nói hay vô tình chỉ là một lần chạm mặt lướt qua nhau. Nhiều khi bạn chẳng biết rằng đó là thích hay yêu, chỉ cần biết được thấy người ấy mỗi ngày là đủ. Sự háo hức mong chờ hay buồn bã thất vọng, tất cả những ký ức đó khiến tim bạn thao thức, là mật ngọt nuôi sống bạn cho đến bây giờ.

Còn khi lớn lên, bạn chợt nhận ra, sao mà quá khó để trái tim có thể mở lòng thêm cho một người nào đó bước vào quá. Tình yêu không đơn thuần chỉ được lấp đầy bởi những lời hoa mỹ, những nụ hôn ngọt ngào, hay một nụ cười tỏa nắng thân thuộc. Bạn bắt đầu để ý đến một điều gọi là “thực tế” nhiều hơn. Người ấy có đẹp trai, xinh gái không, có xứng đáng với bạn không, có năng lực hay không, có giúp ích gì đến công việc của bạn hay không, và hằng hà vân vân những thứ khác nữa. 

Tất cả, lại một lần nữa, khiến bạn ngụp lặn đi trong những toan tính suy nghĩ. 

Tôi tự hỏi, liệu đó có phải là tình yêu? Tôi không tin vào “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” khi tình yêu đang dần trở nên xa xỉ và biến tướng quá nhiều trong thời hiện đại. Nhưng nếu khi tình yêu thật sự hiện hữu trước mặt bạn, thì liệu có nhất thiết phải suy nghĩ nhiều đến như vậy hay không?

Khi trái tim trẻ hóa, tình yêu như những đóa lan rạng sáng.

Khi trái tim già cỗi, thì tình yêu cũng vội mục nát.

Đừng trốn tránh, cũng đừng toan tính quá nhiều trong tình yêu. Hãy tận hưởng cuộc hành trình mà bạn xứng đáng được có. Thời gian rồi cũng sẽ qua đi, tiền tài, danh vọng, sự thành đạt rồi cũng sẽ qua đi, bạn cũng sẽ không còn trẻ nữa, nhưng duy chỉ có trái tim bạn, là còn đủ sung sức mà thôi. Vậy thì hà tất gì, phải níu kéo, phải cố gắng kìm hãm chúng lại, không cho chúng được yêu thêm lần nữa?

Đừng nói rằng tình yêu là mãi mãi.

Khi chúng ta già, khi ta không còn sống trên cõi đời này nữa, thì tình yêu cũng sẽ vì thế mà tan biến đi. Nhưng có một điều tôi dám chắc khẳng định rằng, khi bạn yêu thật lòng, khi trái tim bạn thực sự đã được lấp đầy khoảng trống bởi một hình bóng nào đó, thì tất cả sẽ ở bên bạn cho đến khi bạn buông tay…

Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại…

Được đăng bởi Unknown | 12:59 Danh mục:

Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.

Đôi lúc, trong cuộc sống, chúng ta có cảm giác như không còn bất kì nơi nào mà chúng ta có thể dựa vào. Cô đơn, trống vắng, quạnh hiu là tất cả những gì vây quanh chúng ta, một lần nữa, qua ngày này và ngày khác…

Đôi lúc, ta cảm giác như cả thế giới đang chống lại ta. Không một ai ủng hộ trên con đường ta chọn, chỉ có sự ép buộc và hối thúc. Không một ai mỉm cười với ta, chỉ có những sự tức giận và hờ hững. Ta càng cựa quậy, sợi dây càng trói chặt. Ta tin rằng ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng tìm mãi sao chẳng thấy. Khi ấy, nỗi buồn, sự cô độc cứ lẳng lặng đeo bám lấy ta. Ta cần lắm một cái ôm, một lời động viên rằng ta đừng bỏ cuộc, vì đời còn dài rộng lắm và cuộc chơi cũng chỉ mới bắt đầu…

Đôi lúc, ta ước gì bản thân mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, thậm chí có thể tàn nhẫn hơn đôi chút… để mắt đừng cay, để tim đừng đau, để nỗi buồn đừng tìm đến nữa. Nhưng liệu ta có thể làm gì khi bản thân cô đơn đến mức chỉ tự biết ôm lấy cái bóng của mình. Ta chẳng biết phải tìm đâu, một điều gì đó có thể khiến ta bỏ quên đi mọi cay đắng và sống cho một cuộc sống đích thực ở hiện tại…

Đôi lúc, ta chẳng cần một người nào đó ở bên cạnh để khuyên răn, ta chỉ cần một ai đó có thể ngồi yên lặng với ta và nhìn ngắm đường phố, để nỗi buồn trôi tuột qua không hề níu giữ, thế thôi. Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.

Đôi lúc, ta mong sao có một cánh tay vực dậy ta, kéo ta ra khỏi những vũng bùn lầy lội của cuộc sống. Khi ấy, dù trời có sập xuống, dù giông bão kéo giăng bao phủ, ta vẫn chẳng hề ngại chi. Nhưng sau những vấp ngã, ta chỉ biết mỉm cười khi chỉ có mình ta mới có thể cứu lấy ta. Ta không ai oán, không trách móc, ta chỉ thấy dòng đời trôi ngược, trái tim con người cũng vì thế mà ngược dòng theo…

Đôi lúc, ta cần lắm một tình yêu, vừa đủ để yêu, vừa đủ để thương, vừa đủ để nâng đỡ và làm xoa dịu đi những vết cứa khó nhọc của cuộc sống. Dù ta biết, dòng đời có thể trôi nhanh, dù tình yêu không là mãi mãi, dù rằng chỉ đuổi với theo một hình bóng hoang đường, ta vẫn muốn được yêu, chỉ một lần…

Và, sau cùng, chỉ còn nỗi cô đơn ở lại trong trái tim sau những vần xoay của cuộc đời…

Hiện tại là kết quả của quá khứ, và tương lai thì được xây nên từ hiện tại. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống hiện tại có dài rộng, có tròn trịa hay méo mó, có đậm đà hay nhạt nhòa, hãy thay đổi nó và sống theo cách ta muốn. Hãy để nỗi cô đơn, sự trống vắng và hiu quạnh ở lại, để ra đi tìm một con đường đầy ánh sáng, đầy niềm tin và hi vọng cho riêng mình. Hãy sống, đừng chỉ tồn tại, hãy để vấp ngã là những đóa hoa tặng thưởng trên con đường thành công và cuộc sống hạnh phúc mà ta đã chọn…
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube