Previous Next
  • Những đứa con nhẫn tâm

    Dưới tòa nhà tôi ở có một vườn hoa, ngày nào tôi cũng thấy một bà lão ngồi ở đấy. Nghe nói bà lão đã ngoài 80. Bà lão nét mặt ảm đạm, người gầy như que củi, đầu tóc rối tung, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên chiếc ghế đá. Những người đi qua ngửi thấy mùi hôi hám từ người bà lão bốc ra đều ngoảnh mặt đi, lấy khăn bịt mũi, có người còn nói vẻ khinh rẻ: “Bà lão này ngồi đây làm gì. Mùi hôi quá, đi chỗ khác mà ngồi”...

  • Người Mẹ mù một bên mắt!!!

    Chuyện kể rằng có một người con trai. Từ bé mồ côi cha. Lớn lên và trưởng thành trong sự bao bọc và tình yêu thương của mẹ. Suốt mấy chục năm trời. Bà cực nhọc, ròng rã nuôi con. Nhưng suốt thời thơ ấu cả khi lớn lên, lúc nào Người Con cũng ghét Người Mẹ , không bao giờ giới thiệu cho ai gặp Mẹ mình cả...

  • 'Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con'

    Một phụ nữ trẻ đã hy sinh thân mình để che chở và bảo vệ đứa con nhỏ của cô trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản hồi tháng 3. Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con". ...

  • Đừng chỉ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt

    Có hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung vào một phòng trong bênh viện. Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm gần cửa sổ được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với nhau ,kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn trong cuộc sống…

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Ở nơi đó em có khỏe không?

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 16:34 Danh mục:
Hôm nay là ngày 29/2, ngày mà 4 năm mới có 1 lần. Anh nghe đồn là ngày con gái tỏ tình với con trai thì phải em ạ. Anh đang ngồi ở Bến Bạch Đằng, chỗ 2 đứa mình hay đến mỗi khi em buồn. Hôm nay anh lại thấy nhớ em...
18 năm làm bạn, hơn 4 năm yêu nhau và thiếu 7 ngày nữa là tròn 3 năm chúng ta xa nhau. Em đi mà không nói một lời. Em đi mà khiến cho bao nhiêu dự định của 2 đứa bỗng trở thành mây khói. Em đi để lại đây một mình anh sống trong nuối tiếc và ân hận. Em đi ở cái tuổi đẹp nhất đời con gái.
Số phận đã đưa chúng ta đến với nhau. Anh vẫn thường hay nói với em thế. Chúng ta sinh ra trong 2 gia đình có bố mẹ đều là bạn thân của nhau, nhà ở cạnh nhau, sinh con cùng một năm, một trai, một gái. Vì thế mà từ khi sinh ra 2 đứa đã chơi với nhau rồi, thậm chí còn bú chung, ngủ chung, tắm chung từ nhỏ nữa. Ngay cả bố mẹ cũng ngấm ngầm cái kiểu hôn ước, rồi lúc chúng mình lớn thì lại mang ra trêu đùa. 



Lúc ấy anh với em cũng hợp tính nhau, nhưng lại chỉ coi nhau ở mức bạn thân chứ chưa gọi là thích hay yêu gì cả. Chúng mình chơi với nhau từ nhỏ, cùng đi học mẫu giáo, cùng học từ lớp 1 tới lớp 12. Và cũng may không giống như những đôi khác, từ nhỏ em đã gọi anh là anh vì bố mẹ em bắt thế và cũng vì anh sinh trước em tận… 3 ngày, rồi nó trở thành thói quen. Em chưa bao giờ xưng mày tao với anh dù là bằng tuổi. Ngay cả khi cãi nhau, giận nhau cũng không có. Thỉnh thoảng em hay nổi hứng ngỏ ý gọi kiểu khác nhưng được vài bữa rồi vì không quen nên chính em lại từ bỏ. Đi học hay đi chơi, ở nhà hay ở trường 2 đứa cứ như dính lấy nhau vậy. Chắc chỉ trừ lúc ngủ là không cạnh nhau. Lúc đấy anh coi em như một người em gái ruột vậy.
Năm lớp 12 em quyết tâm thi vào Đại Học Ngân Hàng, còn anh thì ước mơ trở thành 1 kỹ sư CNTT. Học ngày cày đêm, chỉ mong cho cái ước mơ nhỏ nhoi kia thành hiện thực. Sáng 6h dậy ăn cơm rồi 6h30 chở em đi học, cả ngày học ở trường rồi tối lại chở nhau đi học ở trung tâm ôn thi tới 9h tối mới về. Nói thật thời gian chúng mình ở bên nhau, nói chuyện với nhau còn nhiều hơn cả anh ở và nói chuyện với bố mẹ. Đó là những năm đẹp nhất của chúng mình.
Ngày thi tốt nghiệp cấp 3 cả 2 dắt nhau đi thi mà cười nói “chuyện nhỏ thôi mà, kiểu gì chả qua, như đi làm bài kiểm tra thôi”. Đúng thế anh được 48 điểm cho 6 môn còn em được tận 51 điểm. Em cứ khoe mãi khiến anh phát cáu. Lúc đấy chỉ là vì bực em nên anh đã nói nhường cho em 3 điểm, thi đại học anh sẽ lấy lại gấp đôi. Chỉ nói chơi thế thôi chứ anh và em đều biết thi đại học nó khó hơn thi tốt nghiệp như thế nào. Nửa điểm cũng quyết định cả số phận. Cả 2 lại lao vào học, rồi ngày thi lại dắt nhau lên Sài Gòn thi. Chúng ta có tới 2 ông bố đi cùng...



2 ngày thi căng thẳng rồi cũng qua, cảm giác mệt mỏi và hơi buồn vì nhiều câu chưa làm được và nhiều câu đã làm sai. Chỉ biết tự an ủi nhau dù sao cũng nộp bài rồi chờ kết quả thôi. Thi đợt 2 anh chọn khối B, còn em thì không thi nên em về trước. Chúng ta xa nhau vài ngày. Có lẽ đây là lần đầu tiên 2 đứa xa nhau lâu thế. Tận 4 ngày liền. Thi xong em gọi điện rối rít hỏi han rồi kêu về quê luôn “nhớ cái mặt quá”, em ở nhà buồn không có ai chơi cùng.
“Con đường đấy nơi em nằm rơi đầy cánh hoa hồng và máu.”

Ngày có điểm cả 2 cùng một tâm trạng. Buồn. Nhưng chẳng biết ai buồn hơn. Khối A anh được 27 điểm đậu, khối B được 24 điểm trượt. Còn em chỉ có 17 điểm khối A. Em còn nhớ không? Em đã đóng cửa phòng, trốn trong nhà khóc suốt 7 ngày liền không gặp anh. Chỉ tới khi anh đập cửa phòng em như muốn phá nát nó ra em mới chịu mở. Mắt em đỏ hoe lên, người em gầy rộc đi, tóc tai thì rối bù lên. 

– Gọi cái gì?
– Thế khóc cái gì?
– Buồn thì khóc không được à?
– Khóc 7 ngày chưa chán à? Khóc nhiều mai mốt người ta chết lấy đâu nước mắt mà khóc?
– Ai chết? 
– Anh này 



Thế cũng dụ được em cười. Ngồi trong phòng em nói chuyện cả buổi chiều mới khiến em bớt khóc đi 1 tí. Em có biết cả tuần nay bố mẹ em lo cho em thế nào không? Anh lo thế nào không? Rồi cả bố mẹ anh cũng lo cho em nữa. Sau hơn 1 tháng em cũng lấy lại được tinh thần và quyết định nộp nguyện vọng 2 theo ý kiến của mọi người. Nhưng em chọn một cái trường xa cách anh cả ngàn kilomet. Sài Gòn đâu thiếu gì trường, sao phải chọn trường ở tận Hà Nội chứ? 
Không biết em thế nào nhưng ở xa nhau tự nhiên lại thấy nhớ em, nhớ nhiều lắm, nhớ em hơn nhớ bố mẹ. Gọi điện nói chuyện với em hàng ngày, còn cả tháng gọi về cho bố mẹ được 1-2 lần. Cả 2 cũng đi học cả tuần nên chẳng có thời gian gặp mặt, chỉ có nhắn tin và gọi điện. Về quê thì đứa về trước đứa về sau cũng chẳng gặp được. Có vẻ em tránh gặp mặt anh thì phải. Sau mấy tháng không gặp được em, noel năm đó anh nhớ vào cuối tuần, không nói trước, anh đã bắt xe ra Hà Nội tìm em. Em bất ngờ phải không? Nhìn là biết. Hai đứa cùng đi nhà thờ đón noel và ở đó anh đã tỏ tình với em. Em còn nghĩ là anh trêu đùa nữa chứ. Chỉ tới khi anh ôm em, hôn em thì em mới chịu tỉnh ngộ. Em đẩy anh ra, nhưng may mà không tát anh. Nhìn anh như kiểu người vừa từ hành tinh khác đến. Rồi lẳng lặng quay mặt bỏ đi. Anh đuổi theo, chạy lại ôm em rồi nói mãi câu “đồng ý đi mà”, nói xong lại bị em đẩy ra. Vài lần như thế thì bị em quát.

– Thôi nha. Em sắp cáu.

– Thế có đồng ý không?
– Anh bị ngố hả?
Thế đấy tỏ tình với em mà còn bị nói là ngố. Con gái tụi em có giá thật, cao hơn cả vàng :). Anh còn đang tưởng mình bị từ chối nữa cơ chứ. Chắc nếu bị thế anh sẽ về đóng cửa khóc 1 tuần quá.
Tình yêu của chúng mình cũng không khác biệt so với tình bạn trước đây là mấy. Chỉ là giờ gặp nhau thì nắm tay nhau thật chặt, dắt nhau đi dạo phố, đi chơi,… Bố mẹ anh và bố mẹ em cũng chẳng phản đối, có lẽ họ chờ cái ngày này còn hơn cả anh và em ý. Anh thường xuyên ra Hà Nội hơn, em cũng hay vào SG hơn. Mọi ngóc ngách 2 cái thành phố đông đúc, nhộn nhịp này dường như đều có bóng của em và anh. Chỉ trách là ở xa nhau quá.
Hôm đó anh đang chuẩn bị quà 8-3 cho em, chiếc nhẫn cầu hôn mà anh vất vả đi làm thêm tận 3 tháng mới đủ tiền mua nhưng anh thấy vui em ạ, vui vì sắp tới ra Hà Nội anh sẽ lại được gặp em, vui vì anh sẽ chính thức được cầu hôn em. Em luôn hỏi anh sao anh không cầu hôn em lãng mạng như trong phim Hàn Quốc ... anh cũng định là sẽ làm như thế!!!  Nhưng .... Sáng sớm hôm đó 7h đã có người gọi điện nói em đi mua hoa với bạn để về bán và gặp tai nạn. Tai anh như ù đi, gọi cho em không được, gọi về cho bố mẹ thì bố mẹ bảo có người gọi cũng nói như thế. Anh vội vã bắt xe từ SG ra HN để tìm em. Anh hy vọng đây không phải sự thật. Nhưng ở đời đâu có mấy điều là kỳ diệu. Họ nói cả em và bạn bị tai nạn và đều đã mất. Con đường đấy nơi em nằm rơi đầy cánh hoa hồng và máu. Sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải em chỉ nói là đi mua hoa về bán với bạn cho vui thôi sao? Ngày mai mình còn có hẹn mà. Tương lai mà chúng ta vẽ ra còn dài lắm, chúng ta còn chưa ra trường, chưa đi làm, chưa kết hôn nữa cơ mà? Đau. Tim như bị xé. Khó thở nữa. Anh khóc như một đứa trẻ. Mẹ em bị ngất và phải vào viện. Mọi thứ đến quá đột ngột khiến anh không thể tin rằng đây là sự thật, rằng từ giờ sẽ không còn có em ở bên cạnh. Sao ông trời đối xử tàn nhẫn với em, với anh và với mọi người như vậy. Những tháng ngày u ám của anh cũng bắt đầu từ đó, anh thức khuya có hôm trắng đêm để nhìn em, để nghe đi nghe lại giọng nói của em. Anh sợ mình sẽ quên em. Nhưng rồi anh nhận ra mình vẫn phải tiếp tục sống.
Ba năm đã qua. Chắc chẳng mấy ai còn nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và hoạt bát của anh nữa. Nhưng anh vẫn nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ những lần chúng mình bên nhau. Anh còn lưu toàn bộ số ảnh mà mình chụp, anh tìm cả những bức ảnh hồi nhỏ nữa, rồi cả những cái clip nhăng nhít của 2 đứa. Giờ anh ra trường và đi làm rồi. Bố mẹ em và bố mẹ anh cũng khỏe. Anh cũng nhận bố mẹ em làm bố mẹ nuôi rồi. Sau này anh sẽ thay em chăm sóc họ vì vậy em không phải lo gì cả đâu nhưng hãy nhớ ở nơi xa em phải tự chăm sóc bản thân mình, không được khóc và cũng không cần phải lo lắng cho anh. Em hãy vui vẻ và cười thật nhiều em nhé!!!. Thôi anh về đây, 2h sáng rồi. Em ngủ ngon nhé. Nhớ em, thương em, yêu em nhiều lắm.”



Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Lời tạ từ năm cũ!

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 11:51 Danh mục:

Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu – thương - giận – hờn, những âu lo, những nước mắt, nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc.

Lặng nhìn phố xa nhộn nhịp đèn hoa, những nụ đào hồng tươi chúm chím môi cười, trẻ thơ xúng xính áo mới, các mẹ các chị đang tất tưởi chuẩn bị bếp núc cho cái tết đoàn viên thêm phần trọn vẹn, từng đàn chim én đi tránh rét từ phương nam trở về với lá với cây như lời hẹn trong mùa đông trước, chong chong những giây phút cuối cùng bỗng dưng muốn viết một cái gì đó cho chính ta, cho những ai còn ngại ngần chưa muốn từ biệt quá khứ để đón chờ những điều mới mẻ, cho năm cũ đã qua như một giấc mơ và cho nỗi buồn mang hình hài của người xưa cũ.

Một năm đã qua như thế nào, ta cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết tất cả những cảm xúc yêu - thương - giận - hờn, những âu lo muộn phiền cho cuộc sống, công việc, cả những nước mắt và những nụ cười đã chạy qua chạy lại như một cuốn phim với đủ đầy màu sắc. 


Hãy cảm ơn người, đã đến và yêu ta như một vị khách lữ hành mà ta chỉ gặp một lần duy nhất trên đoạn đường đời.

Hãy cám ơn sự ra đi bất chợt của người ta yêu thương để ta biết trân trọng giá trị của lúc được gật đầu.

Hãy cảm ơn bè bạn đã giúp ta vơi đi những ngày tháng trống rỗng, những giây phút hoang hoải khi quá vãng bỗng dưng tìm đến và gọi tên. . .

Hãy cảm ơn đấng sinh thành đã cho ta biết dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa họ vẫn luôn ở bên, chở che và yêu thương ta vô điều kiện.

Hãy cảm ơn những cái biến và những lần đánh gục ta suýt ngã để ta biết rằng cuộc đời còn quá nhiều điều “mới mẻ” và “lạ lẫm”. Sau những “trận đòn ấy” ta bỗng dưng được tiếp thêm nguồn năng lượng mới, trở nên trưởng thành và cứng rắn hơn. Cũng khiến ta nhận ra rằng, chuyện không tốt không có nghĩa là xấu. Và xấu hay tốt là do chính bản thân ta định đoạt.

Hãy cảm ơn sự xuất hiện với mật độ dày đặc của những cảm xúc hỉ nộ ái ố để ta biết ta vẫn được là chính ta, vẫn sống với những cảm giác thật của một con người: biết mang niềm vui đến cho người khác, biết sẻ chia với những đau khổ của những mảnh đời thiếu may mắn trong cộng đồng…

Hãy cảm ơn mỗi buổi sáng mai thức dậy, để ta có thêm những lần háo hức đón chờ điều mới mẻ sẽ đến với mình vì đơn giản đợi chờ luôn là hạnh phúc.

Hãy cảm ơn những chú chim non đã cất lên những tiếng hót líu lo chào bình minh, những loài hoa luôn rạng rỡ ngay cả trong mùa đông lạnh giá để ta biết cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn khi có âm thanh và hương sắc.

Hãy cảm ơn mỗi ngày, với những trải nghiệm mới mẻ để ta nhận ra rằng được sống cũng đã là một niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời mỗi người.

Đón một năm mới trong trầm lặng, ưu tư nhưng vẫn cảm thấy lòng bình yên, ấm áp đến lạ thường. Mùa xuân đang cùng đất trời khởi sắc, và mùa xuân của ta cũng sẽ trở về.

Đừng ngồi trong bóng tối mà hãy tự nhủ với lòng mình: Không gì là mãi mãi, cái cũ sẽ đi, và ta đã sẵn sàng chuẩn bị tâm thế để đón chờ một cuộc sống mới, cùng vô vàn những “sự kiện” mới vì ta biết tương lai tươi sáng phải dựa trên quá khứ đã quên lãng, con người sẽ không thể sống thanh thản nếu không xóa bỏ những ký ức buồn đã qua.

Justin Nguyễn

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

THỜI GIAN VÀ NGHIỆP BÁO

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 12:48 Danh mục:

Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
Khi chim chết, kiến ăn nó !
Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.
Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,
Nhưng đừng quên rằng,
Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.
Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,
Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.
Hãy là người tốt và làm những điều tốt.

Chúng ta hãy thử nghĩ......
Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý,
Nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ý của Ngài:
1-Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.
2-Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.
3-Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.
4-Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
5-Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài. ,_._

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

9 điều lượm lặt về CUỘC SỐNG

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 10:07 Danh mục:


1. Cuộc sống cũng giống như đi xe đạp, điều quan trọng nhất là bạn luôn phải giữ được thăng bằng. Để giữ được thăng bằng, bạn phải giữ mình không ngừng vận động.

2. Cũng giống như cuộc sống, nếu bạn mong trèo lên xe là đi được ngay, nếu bạn muốn ngay lúc vừa biết đi xe đã chinh phục một quãng đường xa, bạn sẽ bị ngã.

3. Bắt đầu tập đi xe đạp, bạn hay bị ngã, nhưng đó là kinh nghiệm để bạn thực sự sẵn sàng cho mỗi chuyến đi. Cuộc sống cũng như vậy, là một chuỗi những bài học từ sai lầm. Bạn lớn lên trong cuộc sống từ những trải nghiệm thực tiễn đó.

4. Nếu bạn cứ mãi nhìn xuống đất hay sau lưng thay vì nhìn về phía trước khi đi xe đạp, bạn sẽ đánh mất sự thăng bằng và ngã.

Có những khoảnh khắc bạn tự đắm chìm trong một thế giới huyễn hoặc của riêng bạn, đánh mất sự liên hệ với cuộc sống. Không nên chỉ nhìn vào mơ ước xa xăm của bạn hay nhìn về quá khứ, hãy dành phần lớn sự chú ý của mình vào hiện tại và những điều trước mắt, bạn mới thực sự vững vàng.

5. Khi con đường có những khúc quanh, bạn phải lái xe theo khúc quanh đó. Còn nếu bạn nhất định, kiên quyết giữ tay lái thẳng, bạn sẽ đi theo một con đường khác và đánh mất con đường định đi.

Cuộc sống đôi khi cũng bắt bạn đi theo những con đường cong và đôi khi xuất hiện những ngã rẽ bất ngờ, đòi hỏi bạn phải lựa chọn. Bạn có thể vẫn kiên định đi theo con đường của mình hoặc đi vào ngã rẽ. Và nếu bi kịch xảy ra, hãy chấp nhận những tổn thương và tin rằng số phận luôn có những kế hoạch lớn cho một kết thúc tốt đẹp ở cuối con đường.

6. Chiếc xe đạp sẽ giúp bạn đến nơi mà bạn cần đến đã được hoạch định bằng công sức bạn bỏ ra đạp nó. Nó chỉ là công cụ, không phải là kết quả.

Cũng giống như cuộc sống, sống thăng bằng rất quan trọng, nhưng đó không phải là mục đích của cuộc sống mà chỉ là cách để bạn đạt được mục đích của mình. Số phận không phải là bất biến, nếu bạn biết sử dụng chiếc xe đạp của mình thật tốt, bạn sẽ đi xa trong cuộc sống.

7. Sau khi thành thạo và hiểu biết với việc điều khiển xe đạp, bạn có thể đi theo cách của riêng mình, thậm chí chỉ cần một bánh xe. Cũng giống như bạn thực sự hiểu cuộc sống, hiểu mình là ai, mình có thể làm được gì, mình đang cần điều gì, bạn có thể làm nên những điều kì diệu theo cách của riêng bạn.

8. Đi xe đạp sẽ cho bạn thể chất khỏe mạnh. Khi đạp xe lên đỉnh dốc, nó cần bạn nỗ lực hết mình. Nhưng khi bạn đã lên tới đỉnh và đi xuống, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, hứng khởi. Cơ thể dẻo dai giúp bạn chinh phục bất cứ đỉnh cao nào.

9. Điều cuối cùng là bạn không thể đi xe đạp mãi mãi. Một vài người ước rằng họ có thể sống mãi mãi. Thậm chí một vài người tin vào điều đó. Nhưng giống như đi xe đạp ra ngoài, rồi sẽ có lúc bạn cần nghỉ ngơi và trở về nhà. Quan trọng là bạn thích thú với việc đi xe và nó đưa bạn đến nơi bạn cần đến.

CHÚNG TA CÒN GẶP BỐ MẸ BAO NHIÊU LẦN???

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 09:19 Danh mục:


Các bạn có bao giờ nghĩ một ngày nào đó bố mẹ sẽ không còn bên ta?? Công việc và những lo toan gánh nặng cuộc sống khiến chúng ta ít khi được gần gũi, chăm sóc cho bố mẹ. Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

Có một câu chuyện như sau: Một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua... Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình. Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình...

Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?

Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...

Bố mẹ luôn nói không cần ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương...

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

MÓN QUÀ NGỌT NGÀO

Được đăng bởi Unknown | 11:01 Danh mục:

Tôi tìm một ghế trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhắm cái cảm giác ê chề về cuộc đời, về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi.

Và như thể tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đứa bé chạy đến thở hỗn hễn, mệt nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: “Anh nhìn xem em tìm được cái gì này”. Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và trở lại với cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay.

Thay vì quay đi, thằng bé đến ngồi bên cạnh tôi, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng: “Mùi thơm tuyệt quá, chắc nó là một bông hoa xinh đẹp. Em hái tặng anh đó”. Bông hoa đang úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi chẳng còn màu sắc gì rõ ràng ngoài sự trộn lẫn giữa vàng đỏ và cam. Nhưng tôi biết phải nhận nó nếu không thằng bé sẽ chẳng để tôi yên.

Tôi đưa tay lên nhận đoá hoa và làu bàu: “Em cho anh, vậy anh cám ơn nhé”, nhưng thay vì đặt đoá hoa vào tay tôi, nó để đóa hoa chơi vơi giữa khoảng không một cách vô thức. Chính lúc đó tôi mới nhận ra rằng đứa bé không nhìn thấy được: nó bị mù. Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt ra lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.

Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một người đán ông tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi đang buông xuôi. Có lẽ từ trong trái tim đã cho nó ánh sáng thực sự.

Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải trong thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả mọi khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù lòa. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi đưa đoá hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hoa.

ĐỪNG GHÉT BỎ CẢM XÚC CHỈ VÌ NÓ KHIẾN BẠN TỔN THƯƠNG...

Được đăng bởi Unknown | 10:51 Danh mục:
Hãy cảm thấy vui khi bạn vẫn còn cảm xúc, đáng sợ nhất vẫn là không có cảm xúc gì trong bất kỳ trường hợp nào...!

Nếu bạn cảm thấy đau lòng đến mức không gì tả được, thì bạn vẫn cứ hãy vui lên, dù thế nào đi nữa, đau, hụt hẫng... Vẫn là một dạng cảm xúc, sợ nhất là khi con người ta dù trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, đều không có cảm xúc gì...


Con người có rất nhiều dạng cảm xúc khác nhau: vui, buồn, đau, thương xót, nuối tiếc, đắng, xót xa, tổn thương, yêu, nhớ, bla bla... Tất cả những dạng trên, đều là cảm xúc, mà cảm xúc thì có thể thay đổi.

Có thể hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, bạn bị phản bội, cảm giác nghẹt thở, cảm xúc như ứ đọng nghẹn lại trong cổ họng chỉ chực trào ra... Thì xin chúc mừng bạn, bạn vẫn còn cảm xúc, ít nhất, chưa phải là vô cảm.

Dù bạn đang ở trong bất kỳ dạng cảm xúc nào, thì nó đều có thể thay đổi, hôm nay bạn buồn, không có nghĩa là ngày mai bạn sẽ buồn, nhưng càng không có nghĩa là ngày mai bạn hết buồn, vậy đấy.

Hôm nay bạn thất tình, bạn đau lòng, nhưng tháng sau, hoặc một năm sau, hoặc vài năm sau, bạn sẽ nguôi ngoai dần thôi, thời gian xóa nhòa mọi thứ, thay vào đó là những cảm xúc khác đan xen trong cuộc sống của bạn.

Vì thế, nếu có đau buồn, có hụt hẫng, có chán nản, thì hãy gặm nhấm chính cảm xúc của mình đi, nghe thì thật buồn cười có phải không, nhưng mà, cảm xúc dù tốt hay không tốt, dù tích cực hay tiêu cực, thì nó vẫn là cảm xúc cơ mà.

Bạn muốn là một người cảm nhận được cảm xúc, hay vô cảm với mọi thứ. Tôi thà rằng nhớ thương, đơn phương một người, còn hơn không có cảm giác với bất cứ ai.

Khi bạn đã qua tuổi 20, là cái tuổi bạn có nhiều cảm xúc nhất, người ta hay nói: ẩm ương như gái mới lớn, cũng đúng, nhưng đấy chỉ mới dừng lại ở vui buồn lẫn lộn, giận hờn vu vơ mà thôi. Còn khi bạn đã qua tuổi 20, bạn đã phần nào cảm nhận được khá nhiều dạng cảm xúc khác nhau, vui có, đương nhiên rồi, buồn cũng có, cái tuổi đang đi học, hoặc chuẩn bị đi làm, hoặc đang đi làm, là cái tuổi trăn trở nhất.

Cái tuổi yêu đương chập chờn, hôm trước cứ ngỡ đang yêu say đắm thắm thiết lắm lắm rồi, cứ ngỡ ra trường là lấy nhau luôn được đấy, thế mà vài hôm sau đường ai nấy đi, cảm xúc vỡ òa, hụt hẫng vô cùng, rồi chỉ biết ngậm ngùi than thở "cuộc sống mà, chuyện đó có ai ngờ".

Thế rồi buồn, chán, chợt nhận ra, thời gian yêu đương đã chiếm mất 1,2 năm sinh viên gì đấy, chợt nhận ra, người ta đi đây đi đó, người ta làm việc này việc kia, mình yêu đương rồi, chẳng làm được cái quái gì cả, bạn bè cũng ít, xã giao cũng ít, quay đi ngoảnh lại, sắp ra trường đến nơi rồi, ấy thế mà bao dự định dài hàng trăm mét chưa làm được lấy 1 dòng.

Thế rồi suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu nhỉ, ôi thôi cứ cái gì chưa đi, chưa biết thì đi tuốt cái đã, càng chơi, càng cảm thấy thời gian sao trôi nhanh thế, càng chơi, càng thấy không đủ. Và rồi đến một hôm, nhìn người ta có đôi có cặp, rồi chạnh lòng, lại tặc lưỡi, ôi cứ chơi đã, tự do có được bao lâu cơ chứ, sao phải nghĩ.

Cái tuổi này sáng vui, chiều ngồi café một mình, tối lang thang phố phường cũng một mình thì quá là điều bình thường luôn, đôi lúc thèm nhớ thương ai đó, cơ mà chẳng có cảm xúc với ai, rồi ngẫm lại mới thấy, mọi cảm xúc đều rất đáng quý, dù là buồn vu vơ, hay đơn phương ai đó.

Đôi lúc lòng cảm giác cô độc đến lạ lùng, trống rỗng vô thức, không có gì muốn nghĩ đến, càng chẳng có gì để nhớ đến, chợt giật mình, cảm xúc của tôi, nó đi đâu cả rồi. Lại có đôi lúc, mệt mỏi chán chường vô độ, ấy thế mà, nước mắt không thể rơi, lại vỡ òa ra một điều, hóa ra khóc lóc không phải là điều gì ghê gớm, nó còn tốt đẹp hơn so với việc, nhức nhối trong lòng mà mắt vẫn ráo hoảnh, vậy đấy.

Trớ trêu ở chỗ, người ta chỉ mong mạnh mẽ như mình, chuyện gì cũng cười xòa, ôi bình thường ý mà; ôi dời, quá là điều bình thường luôn, vui lên đi, lạc quan đi nào, có ai ngờ rằng, mạnh mẽ quá đến nỗi ăn sâu vào tiềm thức rồi, thì đến nước mắt cũng không thể rơi cơ chứ. Cái gì cũng có cái giá của nó cả, "bây giờ thì trắng mắt ra rồi", cứ nghĩ, mạnh mẽ là tốt lắm đấy, hóa ra, nó chẳng tốt đẹp như lúc đầu bản thân vẫn nghĩ về nó.

Thi thoảng lại ngồi một mình hoài niệm về thời gian đã qua, có những điều tốt đẹp, và không mấy tốt đẹp hay ho gì, mọi thứ vẫn rõ mồn một trong đầu, ấy thế mà, không còn nhớ nổi cảm xúc lúc ấy của mình như thế nào nhỉ?, không tài nào cảm nhận được cảm xúc của những tháng ngày vui vẻ ấy.

Thế mới biết, cảm xúc nó đáng quý biết nhường nào, vẫn còn cảm xúc, dù thế nào đi chăng nữa, hãy cứ cảm nhận đi, và cứ vui lên rằng "tôi vẫn đang tràn ngập cảm xúc".

Dù thế nào đi chăng nữa, cảm xúc dù là tiêu cực nhất vẫn là điều vô cùng đáng quý, chỉ là bạn vô tình không nhận ra điều tốt đẹp ở nó mà thôi.

Cứ cảm nhận cảm xúc mà bạn đang có thay vì hờ hững và lờ đi nó, đừng để đánh mất cảm xúc rồi, sẽ không dễ dàng tìm lại được như đánh mất tình yêu hay bỏ lỡ vài điều trong cuộc sống.

Hãy nhớ rằng, cảm xúc nó đáng quý lắm, đừng ghét bỏ nó chỉ vì nó khiến bạn tổn thương tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống!

EM CÓ THỂ KHÓC NHƯNG ĐỪNG LÀM ĐAU CHÍNH MÌNH

Được đăng bởi Unknown | 10:46 Danh mục:
Ai trong đời cũng ít nhất một lần nếm trải mùi vị thất tình, em có thể khóc có thể buồn nhưng đừng tự hành hạ chính mình. Đừng làm tổn thương bản thân, đừng nhốt mình trong quá khứ, hãy biết yêu thương chính mình, đấy là điều đơn giản nhất mà chúng ta có thể làm.

Nếu em nghĩ chia tay là hết thì em đã sai, bởi ngoài kia còn bao nhiêu người đàn ông khác đang đợi chờ em, một nửa đích thực của đời em vẫn không ngừng tìm kiếm hình bóng em trong hàng triệu người. Cuộc đời vẫn có hàng triệu mối tình li tan, hàng triệu người yêu rồi buông bỏ. Chúng ta chỉ là một trong rất nhiều ví dụ đó mà thôi.


EM CÓ THỂ KHÓC NHƯNG...

Chính vì vậy đừng bao giờ gồng mình nên để chịu đựng hay gặm nhấm nỗi đau, hãy tự yêu lấy chính mình, ăn món mình thích, đi đến những nơi mình yêu, làm việc mình mong muốn. Bởi cuộc sống này ngắn lắm, chẳng ai biết ngày mai mình sẽ ra sao, vì vậy em hãy hết mình vì ngày hôm nay. Kết thúc một cuộc tình, em hãy nghỉ ngơi, để trái tim được bình yên đôi chút, sau đó đứng dậy và bước tiếp, một ngày nào đó em sẽ tìm thấy được người đàn ông đích thực của đời mình.

Ai cũng có trong mình một nỗi niềm riêng, ai cũng có những khóc khuất muốn chôn giấu, có người chọn cách bộc lộ nỗi buồn ra bên ngoài. Còn em, em chọn cách bộc lộ bên trong, chỉ mình em biết.

Nhưng em à mọi sự chịu đựng đều có giới hạn nhất định, chính vì vậy hãy tìm lấy bình yên mới để trút bỏ nỗi niềm em nhé. Biết đâu bình yên mới đang ngay cạnh mà em không chịu để ý, đôi khi ta nên ngoảnh lại để nhìn thấy người luôn dõi theo ta, bởi chúng ta quá mải mê theo đuổi bóng hình phía trước mà quên đi vẫn có người vẫn luôn chờ đợi ta.

Vẫn luôn có những người thương bên đời em à, những người không mong cầu được đáp trả yêu thương, người như họ vẫn cứ yêu trong âm thầm lặng lẽ, học xác định sẵn sàng hi sinh cả tuổi trẻ dẫu chỉ là đi bên đời em, làm một đường thẳng song song, chấp nhận một tình yêu để đó, họ là những người mang trong mình một tình yêu đơn phương đến đáng thương. Vì vậy thỉnh thoảng hãy dừng lại để biết ai đang dõi theo mình, đang yêu mình trong vô vọng em nhé!

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Cuộc đời cần lắm những cái ngoái nhìn

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 14:46 Danh mục:

Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát.

Ai đó nói quá khứ là để quên đi, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải chọn lọc để tự mình giữ lại ký ức. Có những thứ quên được, nhưng có thứ bắt buộc phải nhớ, thậm chí là khắc thật sâu.

Chỉ là biết cách để lúc hồi tưởng đừng khiến mình lần nữa tổn thương. Chỉ là đối diện với ngày xưa nhưng tâm mình bình thản. Chỉ là hiểu rõ, chúng ta đang sống cho hiện tại, hôm qua là những thứ đã qua.

Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát. Để biết mình còn cần nhiều cố gắng, vì đường đời còn dài nữa những cái đích phải vươn lên.

Đôi khi, những cái xoay lưng dạy ta cách trân trọng thời gian. Vẫn biết đó là dòng chảy một chiều chỉ trôi đi đằng đẵng, nhưng có những lúc ta vẫn cố tình phung phí. Để rồi giật mình ngoảnh lại, mới thấy tiếc nuối là động từ đầy lắm những  xót xa.
Đôi khi, chúng ta chững lại để biết mình đã đánh mất những ai. Vì cuộc đời bao la, lòng người lại là thứ khó gìn giữ nhất. Rồi còn để biết ai nỡ bỏ mình mà đi mất. Những đến và đi thật dễ khiến con người ta biết cách quặn thắt trái tim và bóp nghẹt chính mình.


Vít thời gian đang xuôi để soi lại cả một cuộc hành trình. Để biết mình của hôm nay vì đâu mà đổi khác. Suốt ngày rộng tháng dài, kỳ thực, chúng ta đang làm một cuộc đổi chác. Mà cái giá phải trả đắt đến bao nhiêu!

Chẳng ai lớn lên mà không tự mình phải đánh đổi những thiết tha, để nhận về những tủi thân, những oán hờn, trách giận. Chối bỏ chính mình, để rồi bàng hoàng ngã ngửa, đôi lúc, sống là lựa chọn những thứ đau đớn nhất về mình.
Sẽ khó nói lắm, về những được – mất, vội vã hay chùng chình. Bởi sau rất nhiều ngày rộng tháng dài, cái chúng ta cần có khi chỉ là ánh mắt của một con người vĩnh viễn không thể nào kề cạnh. Có những thứ không phải mình mong thì người kia cũng muốn, có những người không phải muốn giữ là cuộc sống sẽ mỉm cười ngừng để họ ra đi.

Sau một quãng đời ngắn, dài lặn ngụp trong những sân si, mỗi người, hẳn đều ky cóp cho riêng mình những điều không thể đánh mất. Nghỉ chân lại, để biết mình đã có những ngày đáng sống. Từ đó về sau, sẽ gắng không để nuối tiếc nuốt chửng mất thêm nữa quá nửa cuộc đời.

Vì sao chúng ta lại giàu có?

Được đăng bởi Son Lam Nguyen | 14:31 Danh mục:

Nếu sáng tỉnh dậy, thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.

Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của một anh chàng, bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Giả sử ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ. Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả sử ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được.
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:
- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn hàng trăm triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn vài tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.
Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: "Hóa ra, mình cũng là một người giàu có".

Nhiều người tin vào Phật, họ tin rằng sẽ có luật nhân quả trên thế gian này. Nhưng một số lại không tin vào điều đó và cho đấy là mê tín. Họ lý giải, nếu như có Phật thì tại sao những người tốt không được hạnh phúc, còn người xấu lại không bị trừng trị?


Vậy Phật là gì và có thật ở trên đời này không? 
 
Chúng ta được dạy rằng Phật nghĩa là giác ngộ, Đức Phật là Người đã giác ngộ được chân lý của cuộc đời, đã trải qua hết thảy các kiếp nạn của thế gian, đã hiểu đủ các nỗi thống khổ của con người. Ở trên chùa, người ta thường được nghe cả một câu chuyện dài về cuộc đời của Người trước khi trở thành Đức Phật như chúng ta vẫn gọi. Nhưng để tin và hiểu được điều đó thì có lẽ vẫn là một chặng đường dài sống và khám phá sự đời. Tất cả chúng ta, ai cũng vậy, thường dễ tin vào cái hiển hiện trước mắt thay vì nghe người khác nói. Nhưng còn luật nhân quả, điều đó chắc chắn có thật.
 
Khi vào chùa tu, chúng tôi thường kể chuyện cho nhau nghe. Một pháp lữ bảo :
 
- Hồi nhỏ chị khoái nhất là bắt chuồn chuồn, ngắt đuôi nó đi, rồi cắt tua giấy kiếng nhiều màu, se nhọn một đầu, nhét vào ruột chuồn chuồn, thả nó bay lên,  chị thích chí nhìn đuôi giấy đủ màu bay lượn giữa trời, không biết làm vậy là con chuồn chuồn đau ruột, cũng không hiểu nó đau như thế nào? Cho tới năm hơn 20 tuổi chị bị viêm ruột, rồi về già thì ung thư ruột, bỗng dưng chị lại nhớ và thấu hiểu nỗi đau của con chuồn chuồn.

Trên đây chỉ là một trong số rất nhiều câu chuyện về luật nhân quả. Dân gian ta vẫn có câu: “gieo nhân nào, gặt quả ấy”, “gieo gió, gặp bão”... Họ vẫn luôn tin rằngcó một tòa án tối cao trừng phạt những tội ác của con người mà mắt thường không thấy được. Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, dù tốt đẹp hay tồi tệ, tích cực hay tiêu cực thì nó cũng là kết quả của những hành động trước đó.
 
Đọc đến đây có lẽ sẽ có người nói rằng:  khối người giết chóc, khối người sát sinh mà vẫn sống nhởn nhơ, ăn nên làm ra, có khổ báo gì đâu?
 
Phật từng giải thích rằng: Quả báo có khi trả sớm, có khi trả muộn, đã làm điều xấu ắt sẽ gặp điều chẳng lành.

Thật sự nếu để ý, ta sẽ thấy những người đang sống hiền thiện mà xoay qua làm ác, trả quả rất nhanh. Quả này xảy ra như một cảnh báo, giúp họ đình chỉ việc ác và hồi đầu. Giống như chiếc áo trắng, vừa mới bị lem vài vết mực, được chỉ để tẩy ngay. Có những người cả đời làm ác, song do một biến cố nào đó khiến họ thức tỉnh, xoay qua làm thiện mạnh mẽ.

Đó là nhờ duyên lành đời trước nên họ còn được cảnh tỉnh để quay về với nẻo thiện. Còn người làm ác quá nhiều mà không thấy “trả” gì. Thì quả sẽ trả sang đời sau, khi phúc hưởng hết thì họa ập tới còn thê thảm hơn. Phật luôn nhắc nhở môn đệ Ngài: “Nên sống chánh nghiệp, không sống tà nghiệp”.

Chánh nghiệp là những nghề đem đến lợi ích cho mình và người. Tà nghiệp là những nghề kiếm ra tiền trên đau khổ của người và vật. Còn nếu nói: “Vì nghèo nên phải sống tà nghiệp thì sao?”... Tôi bỗng nhớ câu: “Trời Phật không triệt đường của ai cả, nếu người ấy thật lòng muốn sống thiện thì niệm lành trong tâm sẽ chiêu cảm, giúp họ có cơ may hành thiện nghiệp". 
 
Vậy nếu có luật nhân quả, tại sao có những người tốt không được hưởng cuộc sống hạnh phúc?
 
Trong mỗi con người chúng ta thường có hai mặt thiện và ác.Vì cái ranh giới giữa Thiện và Ác nó thật mong manh. Tuy nó đối lập nhau nhưng luôn tồn tại song song trong một con người.
 
Trong đạo Phật, thấy việc tốt dù nhỏ nhất mà không làm, thấy việc ác dù nhỏ nhất mà không tránh cũng như phạm tội. Vậy ai dám khẳng định rằng mình là hoàn hảo? Ai dám nói mình đã đối xử tốt với tất cả chúng sinh? Có ai là chưa từng làm điều xấu, chưa từng nhìn thấy việc nên làm mà không làm?

Vậy nên nếu bạn chưa được hạnh phúc, hãy tu tâm tích đức, cuộc sống hạnh phúc hay không là ở cái tâm của mình có được thanh thản hay không. Rửa sạch nghiệp, tâm mới thanh bình.

Hãy nhớ rằng luật nhân quả không chỉ dừng lại ở một đời người, nó luôn trải dài từ kiếp này qua kiếp khác. Nếu đời này bạn không  hạnh phúc dù bạn không quá xấu xa, thì ắt hẳn đó là nghiệp từ kiếp trước báo lại.
 
Luật nhân quả rất linh nghiệm và không trừ một ai. Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Nếu kiếp này làm việc ác mà không bị trừng trị thì kiếp sau sẽ gặp quả báo nặng hơn. Dân gian cũng đã lưu truyền “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Nếu kiếp này ăn ở tốt mà chưa được hưởng hạnh phúc ắt do tâm còn nhiều vướng bận, còn nhiều dục vọng, nếu tu tốt sẽ để lại duyên lành cho đời sau. 
 
“Thiện căn cốt ở lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”.

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

CÓ BAO GIỜ?

Được đăng bởi Unknown | 12:27 Danh mục:


Có bao giờ không, dẫu một lần thôi, ta ôm vào lòng quyển nhật ký cũ kỹ, thầm nhắc tên những người đã đi qua cuộc đời mình, những người còn ở lại, hoặc giờ đã đi xa, hay giờ đã quên ta?...

Có bao giờ không, dẫu một lần thôi, ta lần giở từng trang viết, từng trang đời, nhìn nét chữ ngô nghê của chính mình khác dần hơn theo ngày tháng, theo những cung bậc vui buồn. Đọc để thấy mình lớn lên bao nhiêu, đọc để nhớ mình đã trải qua những gì, và để biết mình có sống tốt hơn không hay có sống tốt như xưa?...

Có bao giờ không, dẫu một lần thôi, ta mân mê những con chữ nghiêng nghiêng, những dấu mực có thể đã nhòa trên trang giấy phai màu, rưng rưng. Vậy rồi tay ta chạm phải kỷ niệm đâu đó, vết thương nào đó, nỗi đau nào đó là nước mắt cứ lã chã như mới khóc lần đầu, ấm nóng... Và ta ước thời gian nào đó trở lại, người thương nào đó quay về, cho ta viết lại trang nhật ký bằng những tiếng cười, những niềm vui, không lấm lem dấu vết của những giọt nước mắt rơi...

Chắc là có những lần như thế trong đời phải không? Đôi khi ta còn với tay, cố quay ngược chiếc kim đồng hồ nhưng thời gian thì mãi chỉ có một chiều đi về trước mà thôi...

Thế nhưng ta ơi, hãy buông tay để kim đồng hồ được quay tiếp, bởi chẳng phải chính vì không thể quay về, chính vì không thể trở lại mà ký ức mới trở thành vô giá đó sao?! Ngày tháng cộng dần thêm sẽ biến những điều nhỏ bé, bình thường nhất trở thành hoài niệm lung linh, như thế đã là một món qùa cho ta mang theo trên chặng đời phía trước.

Dù sao đi nữa, chừng nào ta còn muốn nhớ thì ngày hôm qua sẽ ở rất gần thôi. Lâu bao lâu đi nữa thì bụi thời gian chẳng thể nào ngăn được những hoài niệm, vốn đã được viết ngay trong tim mình! Rồi trí nhớ tự nó sẽ đọc lên thành tiếng, rành rõ, vẹn nguyên. Đời còn thênh thang, lòng chỉ xin thênh thang là chốn quay về, là nơi nương náu cho những hoài cảm miên viễn...
  • RSS
  • Delicious
  • Digg
  • Facebook
  • Twitter
  • Linkedin
  • Youtube