Thời gian thấm thoát trôi qua
Phù du kiếp sống mong manh vô thường
Bao nhiêu năm tháng tha phương
Bây giờ niệm phật thoát đường tử xanh
Cuộc đời lắm chuyện thị phi
Thánh nhân còn bị huống chi là mình
Rong riêu bám víu mặc tình
Thảnh thơi chân bước an bình cõi tâm.
Năm mươi mấy tuổi trên đầu
Tóc đen tóc bạc hai màu nắng sương
bấy lâu lầm lẫn lạc đường
Để cho phiền náo vấn vương đoạ đầy
Bấy lâu suy nghĩ chẳng tìm ra
Định nghĩa làm sao một chữ ta
Ta có trường tồn trong cuộc sống
Hay là khi chết mãi hằng xa
Ta sinh vay mượn bao duyên hợp
Ta diệt xưa nay chỉ sát na
Ta có danh từ ta tạm gọi
Ta không sao luận phật hay ma.
Sinh ra một kiếp cõi trần gian
Cái nợ công danh lại buộc ràng
Thua được chẳng qua là vận số
Giàu nghèo gì cũng chịu sầu than!
Trăm năm giấc mộng như bào nước
Một tất hơi lìa phải dở dang
Bến Phật muôn đời khôn trởi lại
Bờ Mê chìm đắm chịu thương tan
Sáng nay bỗng thấy một cành Hoa
Từ xa ẩn hiện bay la đà
Cành hoa màu trắng trong tinh khiết
Tạm gọi "Hoa Tâm" cõi Ta Bà...
Kiếp sống nhân gian vạn nỗi sầu
Mảnh đời trôi nỗi biết về đâu
Đây cành hoa dại sương phai nét
Kia nấm mộ hoang cỏ úa màu
Thân lỡ đeo mang thân héo mục
Phận đà trói chặt phận thương đau
Hồng trần gói lại câu duyên nghiệp
Một cõi hư vô tận chốn nào
0 nhận xét:
Đăng nhận xét