16h45p
ngày 30/9/2014.
Mưa!
Sài gòn lúc nào cũng vậy, nắng mưa khiến cho một đứa như nó cứ cảm hoài ở độ tuổi
26, đôi lúc nó lại nổi giận vô cớ vì cái thời tiết này.
Ba
năm đáng ra nó phải quen với cài khí hậu ẩm ương này chứ, vậy mà.... Nhưng nó lại
không hoàn toàn ghét mưa vì nó gọi anh là “mưa”.
Anh
thật lạ bước vào cuộc sống nó như Mưa vậy, lúc thì ồn ào đôi khi lại nhẹ nhành,
có lúc lại bất chợt thỉnh thoảng lại lì lợm.
Anh!
Em đang cố gắng để viết một bài viết thật hay thật cảm động để ra oai với anh.
Em không muốn em thua anh đâu nhưng em không làm được tâm trạng em không tốt,
em cũng không giỏi tìm tòi những kiến thức trên trang mạng hay thông tin nóng hổi
của thế giới, em chỉ bận rộn với chính cuộc sống của em thôi cho nên em viết nhứng
thứ từ trái tim em và nó chính thức gắn tên “ Nguyễn Khánh Quỳnh”( nickname: Quỳnh
khùng).
Anh! Hình như em đang ngồi viết thư chia tay thì phải, có cảm giác như
vậy không? Em của anh lúc này rất mông lung và bối rối, em đang tin những điều
không có thật, quá mơ hồ khi e gửi bức thư đi cho một ai đó liệu có phải anh
không tồn tại.
Có
rất nhiều thứ em muốn viết nào là ngày 10/3/2012 em đang dự đám tang của chồng
bạn thân em, nào là những clip của người bị ung thư tổ chức đám cưới, hay những
bệnh nhân sống thực vật tỉnh dậy sau 17 năm... có quá nhiều thứ nhưng tất cả có
lẽ chỉ để lôi kéo anh, chỉ để anh cố gắng chiến đấu. Nhưng sau khi đọc bài anh
viết về 2 từ “cố gắng” em lại sợ.
Thật ra không phải họ muốn tạo sức ép cho ai đó
đâu anh, chỉ đơn giản là họ không thể giúp được gì ngoài việc an ủi, và chỉ có
từ “cô gắng” mới biểu đạt được sự bất lực của họ thôi...Em của anh lúc nào cũng
cố gắng suốt 26 năm qua. Cố gắng để sống thật hạnh phúc, cố gắng để người khác
phải ganh tị với cuộc sống của mình. Chỉ đơn giản con người mà, ai cũng sợ 2 từ
“kém cỏi”. Em không muốn động viên anh, vì em không biết phải làm nó như thế
nào, em không phải mạnh mẽ như mấy cô gái trong bộ phim hàn quốc, em cũng không
phải là người giỏi chịu đựng, chỉ là em muốn ở bện canh ai đó thôi.
Không phải
anh không may mắn đến nỗi những người xung quanh anh rời bỏ anh. Chỉ là họ đi
trước để xây một ngôi nhà đón anh, họ sợ anh vất vả vì anh xứng đáng được hưởng
điều đó. Đôi lúc, trong cuộc sống em đã từng ước, ước gì mình đừng quen anh ấy,
ước gì mình đừng yêu người đó nhưng em phải cảm ơn, vì em được cảm nhận hạnh
phúc, đau khổ, giận hờn...tất cả khiến em mạnh mẽ hơn và trân trọng cuộc sống
này hơn.
Em biết anh đang mệt mỏi và sợ hãi, có ai đứng trước bệnh tật mà mạnh
mẽ, vài trận cảm cúm, vài cái hắt hơi...tất cả sao có thể hiểu được tâm trạng
anh bây giờ. Em đã đặt mình vào anh để hiểu nhưng em cũng không thể hiểu được hết
không phải vì em nông cạn mà vì em không phải là anh. Em lì lợm muốn ở bên anh
chỉ đơn giản em sợ, em sợ mất đi khoảng thời gian quý giá đó.
Anh biết không
khi chồng bạn em mất, trước lúc đo 2 người gây nhau, bạn ấy đã ước:” ước gi lúc
đó mình yêu anh ấy nhiều hơn, biết trước như vậy đã ôm anh ấy thay vì quay lưng
bỏ đi”. Em chỉ vì nghĩ cho em thôi, chứ em không nghĩ cho anh đâu. Em là vì bản
thân em thôi vì vậy anh đừng lo lắng cho em. Em là người muốn lưu giữ quá khứ,
quá khứ của em mới tạo ra em của ngày hôm nay.
Anh
à! Em sẽ nghe lời anh, sẽ im lặng, sẽ không gây rối nữa, anh hãy ở bên gia đình
mình, nơi anh cảm thấy bình yên nhất...em sẽ nhớ anh rất nhiều (cho dù anh cảm
thấy khó tin). Em cảm ơn anh vì anh đã đánh thức em dậy, em đã ngủ quên 1 năm
nay...
Chàng
trai của em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét