Đã trót sinh ra trên cuộc đời này được ấn định giới tính ngay từ khi mới lọt lòng mẹ bằng một tờ giấy chứng sinh bé tí ghi rõ ràng giới tính NỮ. Vậy là gắn bó cả cuộc đời, tất cả các giấy tờ pháp lý đều ghi rõ ràng như vậy, còn trên thực tế nó được gọi bằng các từ khác nhau nhưng bản chất vẫn là một, nếu thô thiển mà gọi thì là con, cái, mụ, bà còn gọi mỹ miều và lịch sự một chút thì là bé gái, thiếu nữ, phụ nữ, phái yếu ,đàn bà rồi cả phu nhân.Nhưng tất cả chỉ là cách gọi, cách đặt tên thế thôi. Bản chất bên trong lại là những thăng trầm, khúc khửu, ngõ ngách của cuộc đời, của số phận. Đã là giới tính nữ thì dường như cuộc đời trải dài vô tận. Lúc sinh ra tới lúc bắt đầu dậy thì là quãng đời đẹp và bình yên nhất của giới này. Nhưng kể từ khi bắt đầu thành thiếu nữ, mới gọi là bắt đầu cuộc sống thực sự của giới Nữ. Đơn giản nhất là hàng tháng chịu đựng cơn đau lưng, đau bụng hành hạ, vậy mà phải cố vượt qua con đau đấy, thậm trí còn mong mỏi nó đến để tự tin sẽ trở thành phụ nữ thực sự. Rồi đến lúc khát khao yêu đương cũng chẳng dám bày tỏ, chỉ vì là Nữ giới ai lại cọc đi tìm trâu. Thế là cứ chờ đợi hạnh phúc, tình yêu đến tìm mình, rồi tìm mọi cách giữ nó cho mình. Đâu dám chủ động, vận may đến sẽ có tình yêu, nếu không cứ khắc khoải chờ đợi. Khát khao, cuồng nhiệt, cháy bỏng cũng chỉ dám giữ trong lòng.
Tiếp chuỗi ngày của giới Nữ đó là thiên chức làm vợ, làm mẹ, làm bà. Khởi điểm là thiên chức làm vợ. Chịu đựng, kiên nhẫn, nhẫn nhục tất cả đều hội tụ trong một con người có mang tên giới Nữ. Nhưng thế còn là những điều may mắn cho ai có cơ hội trở thành vợ. Có những người không được làm vợ mà vẫn phải đảm nhiệm thiên chức làm mẹ. Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ mọi nhọc nhằn, đớn đau điều tiếng đều oằn lên vai mẹ.Những lúc vượt cạn một mình không một bờ vai che trở, thực sự người Nữ ấy đang lênh đênh giữa đại dương sâu thẳm. Tiếp đến là thiên chức thực sự làm mẹ. Vui, buồn, sướng , khổ, tủi, nhục lẫn lộn, nhão nhoét trộn thành cuộc đời của mẹ. Cả đời vì con, rồi đến lúc lại cô đơn, lặng lẽ một mình trong các ngày lễ, tết ngồi đợi chồng con đi chung vui ở những nơi nào đó rồi quay về nhà với ý nghĩ có một chỗ trú chân, có một người lo mọi thứ vặt vãnh trong cuộc đời. Rồi lại oằn mình lo cơm áo gạo tiền. Nhưng cũng đâu được ghi nhận sự cố gắng đó bởi chính người thân trong gia đình.
Cuộc sống nhọc nhằn là thế kéo dài lê thê đến thiên chức làm bà. Từ sáng đến tối lo cho con, cháu mà vẫn chẳng được con, cháu hài lòng. ấy vậy mà khi cháu đau, ốm bà lại xót xa rớt nước mắt quên đi phận già lại gượng lên vui vẻ chăm sóc cháu với hy vọng bố mẹ của cháu mình bớt gánh nặng.
Đấy là trong phạm vi gia đình. Khi ra xã hội, Nữ giới để được thành công lại phải đánh đổi những gì đó rất vô hình nhưng hữu hình đó là gia đình, cơ hội vui chơi….Nữ giới thành công với công việc liên miên tiệc tùng vẫn đau đáu nghĩ tới con cái, gia đình nhưng vẫn không thể bù đắp được những giây phút ăn, nhậu tiếp khách rồi lê lết về nhà trong trang thái mệt mỏi rã rời. Lại bị chính người thân lên án.
Để không phải mất gì, Nữ giới an phận với mức lương tàm tạm, mọi thứ bình bình. Chẳng mất, chẳng được cái gì. Và hưởng cuộc sống tẻ nhạt, vô vị.
Bao nhiêu thăng trầm phụ nữ trải qua, mọi nỗ lực đều chỉ do chính họ tự làm, tự công nhận, chẳng ai hết có thể cảm nhận được mọi sự hy sinh, cống hiến, cứ thầm lặng, nức nở với chính bản thân. Bởi vì họ đã chót mang chữ Nữ giới.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét